Chương 6

“Nói bậy! Rõ ràng ta nhìn thấy ngươi hái hoa!” Ma ma kia lạnh lùng nói: “Người đâu, kéo cung nữ này tới hình phòng cho ta, đánh 50 đại bản!”

Lạc Cẩm không phục: “Bình thường ngươi đều không phân rõ trắng đen, tùy tiện xử phạt người trong cung như vậy sao? Còn nữa … ngươi là ai chứ? Dựa vào cái gì mà quản ta? Đã hỏi qua chủ tử của ta chưa?”

Ma ma hừ lạnh một tiếng: “Chủ tử của ngươi cũng sẽ không bao che cho cung nữ to gan lớn mật như ngươi! Phạm sai lầm thì phải bị phạt, ai cũng như vậy! Mấy người các ngươi … kéo nàng ta tới hình phòng cho ta!”

Mắt thấy mấy các cung nữ sắp động thủ, Lạc Cẩm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách ứng đối. Phân rõ phải trái khẳng định là nói không lại, nếu như nàng bị đánh 50 đại bản, phỏng chừng sẽ bị phế đi.

Nàng bổng nhiên chỉ vào không trung: “Nhìn kìa!”

Mấy cung nữ nhịn không được nhìn lên trời, Lạc Cẩm nhân cơ hội bỏ chạy.

Nơi này cách Lê Hoa Cung của công chúa rất gần, nàng chỉ cần chạy vào Lê Hoa Cung, chẳng lẽ mấy người này còn dám vào đó bắt nàng sao.

“Ê, ngươi đừng chạy!” Ma ma không ngờ nàng cất bước liền chạy, vừa thét vừa đuổi theo.

Lạc Cẩm chạy trốn rất nhanh, nhất thời không chú ý, trước mắt đột nhiên tối sầm, đυ.ng phải người đang đi tới. Nàng dùng sức quá lớn, suýt nữa thì té ngã, cũng may người nọ kịp vươn tay đỡ nàng.

Nàng ngẩng đầu, thấy người đến là nhị hoàng tử Sài Hằng.

“Nhị hoàng tử điện hạ, quá tốt rồi, mấy người này…… Mấy người này hái trộm hoa cúc, bị ta phát hiện các nàng muốn gϊếŧ người diệt khẩu!”

Lạc Cẩm lo lắng nhị hoàng tử mặc kệ nàng, cố ý phóng đại lên, móc ra mấy đóa hoa cúc: “Đây là chứng cứ!”

Ma ma kia tức muốn điên rồi: “Ngươi nói cái gì? Rõ ràng ngươi mới là người hái trộm hoa cúc! Chúng ta đều nhìn thấy!”

Sài Hằng có chút bực bội nhìn về phía ma ma kia: “Ngươi là ai? Ở cung nào?”

Ma ma nhìn thấy đối phương là nhị hoàng tử, cũng không dám vô lễ, trả lời: “Nô tỳ là chưởng sự trong cung của Tiết quý phi, họ Liễu, quấy nhiễu điện hạ, mong điện hạ thứ tội.”

Sài Hằng lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết là quấy nhiễu đến bổn cung? Còn chưa cút!”

“Nhưng……”

“Như thế nào, chán sống?”

“Nô tỳ cáo lui.” Liễu ma ma không cam lòng trừng mắt nhìn Lạc Cẩm một cái, mang theo mấy cung nữ rời đi.

【 Ai nha, vừa rồi hắn cũng rất ngầu nha! 】

【 Nhị hoàng tử là người tốt, còn thưởng ta châu hoa…… Tuy rằng bản nhân hắn có khả năng không nhớ rõ ta. 】

Sài Hằng nghĩ thầm sao mình có thể không nhớ nàng? Nàng chính là kẻ làm cho cuộc sống của hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nếu không phải người gặp phiền toái là nàng, lúc này hắn đang tâm phiền ý loạn, làm gì có tâm tư quản chuyện vặt vãnh của mấy cung nữ này?

“Vừa lúc, ta muốn đi tìm Tinh nhi, cùng nhau về Lê Hoa Cung đi!” Sài Hằng nói.

“Vâng!”

【 Hai huynh muội này cảm tình thật là tốt nha! 】

【 Đáng tiếc ở trong tiểu thuyết, đây là một đôi oan loại, thật thảm. 】

【 Ta nhớ tối nay hình như là ngày Tần Hoa Anh và Giang Cách lén gặp mặt đi? Ở đâu nhỉ? 】

【 Nghĩ cách dẫn nhị hoàng tử qua đó, nếu bắt được Giang Cách, vậy chẳng phải là lập được công lớn rồi? Cũng coi như là báo đáp việc vừa rồi hắn giúp ta, cũng có thể thuận tiện thấy được gương mặt thật của Tần Hoa Anh. 】

【 Nhưng mà làm thế nào để hắn qua đó được đây? Hắn lại không nghe ta, còn không thể để hắn hoài nghi, thật là đau đầu…】

Sài Hằng gần như không thể trấn định được nữa, hắn chỉ có thể đi nhanh hơn một chút, không cho Lạc Cẩm nhận ra cảm xúc của mình.

Đêm nay Giang Cách sẽ tới! Đó chính là thái tử của địch quốc!

Bắt được Giang Cách, đó là công lớn thế nào chứ! Từ trước đến nay hắn không được phụ hoàng xem trọng, nếu hôm nay thật sự có thể lập công, ít nhất trong lòng phụ hoàng hắn cũng không vô dụng như vậy.

Nếu hắn thật sự thành công, vậy thì có thể hoàn toàn xóa bỏ được cảm giác thất bại vì bị lừa gạt tình cảm.

Nhưng hắn còn chưa biết địa điểm, tiếng lòng của Lạc Cẩm lúc này lại biến mất.

Sài Hằng vào Lê Hoa Cung, sau đó vẫy lui cung nhân, nói với Sài Tinh chuyện vừa rồi.

“Có chuyện tốt vậy sao?” Giọng Sài Tinh hơi run rẩy: “Vậy huynh nhất định phải dẫn theo tất cả cao thủ thủ hạ, cần phải bắt được Giang Cách! Đây chính là công lớn! Chúng ta và Tây Uyên Quốc đánh nhau nhiều năm như vậy, nếu bắt được thái tử của bọn họ … không dám tưởng tượng Tây Uyên Quốc sẽ dùng cái gì để trao đổi hắn!”

Nàng cười ha ha: “Tần Hoa Anh này tuy rằng lừa gạt cảm tình của huynh, nhưng vẫn hữu dụng đó! Có thể dẫn Giang Cách tới Vị Thành, ghê gớm!”

“Nhưng mà ta không biết địa điểm,” Sài Hằng nhíu mày, “Nàng không có nói.”

“Yên tâm, nàng khẳng định sẽ để huynh biết. Chỉ cần huynh cho nàng ấy chút cơ hội….”

Sài Hằng nói chuyện trong phòng với Sài Tinh một lát, Sài Tinh gọi Lạc Cẩm tiễn hắn ra cửa.

Lạc Cẩm nhìn thấy cái áo choàng Sài Hằng treo ở cửa, liền bước lên cầm lấy, hầu hạ Sài Hằng phủ thêm áo. Nàng bỗng nhiên “A” một tiếng: “Điện hạ, có một tờ giấy rớt ra từ áo choàng!”

Sài Hằng trong lòng vui vẻ, nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy phía trên viết: Canh hai, miếu thổ địa thành tây, dẫn theo nhiều người, có kinh hỉ.

Lạc Cẩm còn đang làm bộ làm tịch: “Nô tỳ không biết chữ, không biết phía trên viết cái gì.”

Sài Hằng: “……”

Sài Hằng quay đầu lại liếc nhìn Lạc Cẩm một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.

Sài Tinh nhịn cười không được, xem ra đêm nay sẽ có chuyện tốt.

Theo Lạc Cẩm, Sài Hằng nhìn thấy tờ giấy nhất đinh sẽ đến miếu thổ địa xem thử, cho dù là không có thu hoạch cũng bất quá là một chuyến tay không thôi. Nàng nghĩ hôm nay hắn không chỉ tiếp xúc với một mình nàng, chưa chắc sẽ hoài nghi tờ giấy là nàng viết. Cứ coi như hắn hoài nghi, nàng chỉ cần chống chế là mình không biết chữ, hắn cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi.

Tiếp theo không có chuyện của nàng, nàng ngáp một cái, về phòng đi ngủ.

Hôm sau, tuy Lạc Cẩm rất cẩn thận chú ý nhưng cũng không nghe thấy tin tức gì truyền đến, cảm thấy có chút mất mát, nghĩ rằng cũng có thể Sài Hằng không bắt được người.

Lại nói tiếp, đối phương dù sao cũng là vai ác quan trọng trong truyện, còn nhị hoàng tử chỉ có thể xem như một vai phụ oan loại, không đối phó được cũng bình thường.

Sài Tinh thấy bộ dáng tâm sự nặng nề của Lạc Cẩm, chỉ cảm thấy thú vị, tùy tay đưa một đĩa điểm tâm cho nàng: “Cái này bổn cung không thích ăn, ngươi cầm ăn đi, không được lãng phí.”