Chương 7

【 Cái này trông ngon ghê! 】

【 Có đồ ăn ngon, hắc hắc……】

【 Nhưng vẫn cảm thấy tức thật đó, Sài Hằng phế vật kia quá cùi bắp, cho hắn cơ hội mà hắn cũng không làm nên chuyện! 】

【 Kéo không nổi, kéo không nổi……】

Sài Tinh vẫn nhịn không được nói cho nàng: “Tối hôm qua hình như nhị ca ta bắt được một tên mật thám của địch quốc … Xem ra mấy ngày nay huynh ấy sẽ rất bận, không có thời gian đến chơi với ta.”

【 Thì ra hắn bắt được rồi, không tồi, không tồi. 】

【 Ta nói mà, nhiệm vụ đơn giản như vậy, sao có thể không hoàn thành được?】

Sài Tinh bảo Lạc Cẩm lui xuống, đứng dậy đi Triều Càn Điện.

Trong điện, hoàng đế đang nói chuyện với Sài Hằng, thấy Sài Tinh vào, hoàng đế vẫy tay về phía nàng: “Ngồi đi! Con và Tần Hoa Anh thân với nhau, vậy để con đi gặp nàng ta đi. Trẫm không thể để Hằng Nhi đi được, sợ nó mềm lòng.”

Sài Tinh gật gật đầu: “Nàng ta ở thiên lao sao?”

“Ừm, nhốt riêng, cũng chưa làm gì nàng.” Hoàng đế cười có chút tàn khốc: “Đứa bé trong bụng nàng ta cũng không thể gϊếŧ, đó là con của Giang Cách, rất đáng giá!”

Sài Hằng có chút không đành lòng: “Nàng chỉ là một cô nương…”

Hoàng đế không vui: “Con cũng không nghĩ xem, nếu con… hoặc là muội muội con rơi vào tay địch thủ, bọn họ sẽ làm gì các con?”

Sài Hằng không nói gì, hắn có thể nghĩ hậu quả đáng sợ thế nào.

Hoàng đế lại nói: “Việc này không thể để lộ ra, trẫm đã sai người truyền tin, đàm phán với Tây Uyên Quốc. Ít nhất phải bắt bọn họ cắt cho chúng ta ba tòa thành trì, không… ba tòa không đủ, năm tòa! Năm tòa thành trì, đây là điểm mấu chốt, đương nhiên càng nhiều càng tốt, tốt nhất là thêm một số tiền nữa.”

“Nếu đàm phán thành công, sẽ giao thái tử và Tần cô nương cho bọn họ sao?

“Thái Tử đương nhiên là phải giao lại, nhưng là Tần cô nương sao…… Đó là người của Đông Uyên chúng ta, sao có thể đưa người cho bọn họ được?” Hoàng đế cười: “Đương nhiên là phải lưu lại Đông Uyên Quốc rồi.”

Sài Hằng ngẩn ra, lại nghe Sài Tinh không kiên nhẫn nói: “Có phải huynh ngốc hay không đấy? Nếu không giao thái tử cho bọn họ, bọn họ sẽ đổi thái tử khác, đến lúc đó thái tử và Tần Hoa Anh đều không còn giá trị nữa. Thái tử quay về, đứa bé trong bụng Tần Hoa Anh mới đáng giá, ngốc!”

Hoàng đế cũng không nhịn được bồi thêm: “Ngốc!”

Sài Hằng: “……”

……

Lạc Cẩm vừa mới đi ngủ thì nghe như bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Không phải đến lượt ta trực đêm, có việc thì tìm người khác……” Nàng lẩm bẩm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.

“Cẩm Nhi, chưa ngủ đúng không?” Bên ngoài truyền đến thanh âm của nữ tử.

“Ai mà hơn nửa đêm còn chưa ngủ……” Lạc Cẩm đang muốn tiếp tục giả bộ ngủ, lại đột nhiên cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, hình như là…… giọng của công chúa?

Nàng xoay người bò dậy mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Sài Tinh đang đứng bên ngoài.

“Công chúa……”

“Ta biết ngay ngươi chưa ngủ…… Dậy! đi ra ngoài với bổn cung một lát!”

“……”

Lạc Cẩm chỉ có thể mặc quần áo vào, đi theo sau Sài Tinh, mơ mơ màng màng cũng không biết nàng đi đâu.

Cho đến khi nhìn thấy hai chữ “Thiên lao” trên đỉnh đầu, mới đột nhiên bừng tỉnh.

Sao lại đến thiên lao?

Phản ứng của nàng cũng không chậm lắm, cũng đoán được đại khái.

Công chúa là tới gặp Tần Hoa Anh, Triệu ma ma bên cạnh còn xách theo hộp đồ ăn.

Đã quá nửa đêm rồi, Tần Hoa Anh giữ dáng, chắc là không ăn bữa khuya đi? Nhưng cũng không nhất định, dù gì nàng cũng mang thai, cần nhiều dinh dưỡng hơn.

Đoàn người vào thiên lao, cai ngục mở cửa, dẫn các nàng đi theo một hành lang hẻo lánh, nơi này phần lớn nhà giam đều trống không, đi một hồi lâu mới đến.

Lạc Cẩm thấy Tần Hoa Anh đang ngồi trên một chiếc ghế trong phòng giam, nàng không bị trói, quần áo cũng không bị đổi thành tù phục, thậm chí ngay cả cửa nhà giam cũng không có khóa. Nhưng cả khuôn mặt nàng tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, đôi môi tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.

“Nàng ấy làm sao vậy? Mới có mấy ngày, làm sao lại biến thành như vậy?”

Sài Tinh nhàn nhạt nói: “Tuyệt thực.”

“Hả? Vì sao chứ?” Lạc Cẩm cứ cảm thấy đây không phải là chuyện Tần Hoa Anh có thể làm, nàng rõ ràng là người rất yêu quý bản thân.

Sài Tinh chỉ hộp đồ ăn trong tay Triệu ma ma: “Ăn một chút đi, nếu không đứa bé cũng thật sự không giữ nổi.”

Khuôn mặt Tần Hoa Anh không có chút máu, thanh âm nghẹn ngào: “Đồng ý yêu cầu của ta đã!”

“Không có khả năng!”

“Vậy ta thà rằng đói chết!”

Sài Tinh lại cười, nàng ngồi trên cái ghế cai ngục mới đưa tới, bộ dáng như xem kịch, nhìn ngón tay của mình, nhẹ giọng nói: “Từ nhỏ ngươi đã ưu tú hơn ta, xinh đẹp hơn ta, cái gì cũng mạnh hơn ta. Nhưng ta là công chúa, điểm này ngươi vĩnh viễn kém so với ta!”

Tần Hoa Anh dùng ánh mắt thù hận trừng Sài Tinh, tròng mắt giăng kín tơ máu, biểu cảm vô cùng đáng sợ, không hề giống một tiểu thư đoan trang hào phóng trước kia.

Sài Tinh chậm rì rì nói: “Ngươi có nỗ lực hơn nữa, cũng so ra kém vận khí tốt của ta, không phải sao? Ngươi muốn làm hoàng hậu Tây Uyên Quốc, cho rằng như vậy sẽ một bước lên trời, nhưng ngươi không có cái mệnh đó!”

…..

Lạc Cẩm đứng phát ngốc một bên, vừa rồi nàng cũng không biết tại sao hơn nửa đêm Sài Tinh lại dẫn nàng tới nơi này, cũng không biết giữa đôi tỷ muội plastic này xảy ra chuyện gì, càng không rõ tại sao Tần Hoa Anh vốn yêu quý tính mạng mình như thế lại tuyệt thực.

Nàng không biết, cũng không dám hỏi, đành phải ở một bên ngơ ngác mà đứng ngáp.

Sài Tinh nhàn rỗi đến nhàm chán, chủ động giải thích.

“Ta mang ngươi tới đây là vì cảm thấy dẫn theo ngươi luôn có chuyện tốt xảy ra,” Sài Tinh quay đầu nhìn Lạc Cẩm: “Gần đây không biết vì sao, những chuyện có liên quan đến ngươi đều rất may mắn, bây giờ ngươi là … phúc tinh của ta, đi đâu ta cũng muốn mang theo ngươi.”

Phúc tinh ngáp một cái, yên lặng gật đầu.

Nàng cũng nguyện ý đi theo Sài Tinh, bà chủ tài đại khí thô này của nàng động một cái là phát tiền thưởng, nàng thích.

“Rất tò mò vị đại tiểu thư Tần gia này vì sao tuyệt thực đúng không? Sài Tinh nheo mắt cười: “Nàng ta muốn theo Giang Cách đi Tây Uyên, muốn làm thái tử phi đó… Ha, tưởng bở! Ta muốn nàng ta và đứa bé lưu lại Đông Uyên quốc cả đời làm con tin, tuyệt đối sẽ không thả nàng ta đi.”