Chương 11

Nhớ lại giọng của con chim sẻ này, hắn lười biếng mở miệng: "Gọi thêm một tiếng nữa đi."

Gọi rất dễ nghe, nghe thêm một tiếng nữa rồi gϊếŧ đi.

Chặt thành mấy khúc thì được nhỉ?

Lông mi dài của Chung Yến Sinh run rẩy, y mím chặt môi, hô hấp dồn dập.

Đây là... không chào đón y sao?

Ám vệ trong bóng tối đã âm thầm chuẩn bị dụng cụ quét dọn, không khỏi cảm thán.

Khi chủ tử lên cơn đau đầu, biểu cảm càng bình tĩnh, tâm trạng lại càng nóng nảy, lúc này, ngay cả bọn họ cũng không dám ló mặt.

Cũng không biết tiểu mỹ nhân này từ đâu tới, nếu là ngày thường, tâm trạng chủ tử tốt, nói không chừng còn có thể giữ lại được một mạng.

Đang nghĩ ngợi, bọn họ chỉ thấy Chung Yến Sinh bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước, giọng nói mềm mại, rất ngoan ngoãn gọi theo: "Ca ca?"

Lưỡi kiếm sắc bén lập tức để lại một vệt máu cực nhỏ trên cổ y, trên làn da trắng như mỡ dê trông vô cùng chói mắt, chỉ cần đưa kiếm về phía trước một chút, cho dù là y sư lợi hại hơn nữa cũng không cứu được Chung Yến Sinh.

Cũng ngay lúc đó, Tiêu Lộng ngửi thấy một mùi hương kỳ dị, bừng lên từ phía trước, mơ hồ như hương hoa ẩm ướt lan tỏa trong sương sớm, ồ ạt xông vào xoang mũi, thấm đẫm từng giác quan.

Khi cơn đau đầu ập đến, ngoại trừ cảm giác đau đớn dữ dội trong đầu, ngũ giác của Tiêu Lộng cũng đang bị hành hạ, mọi thứ trong không khí đều khiến hắn buồn nôn, máu dồn lại như lửa đốt, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương này, loại cảm giác khó chịu mãnh liệt đáng sợ này lại giảm đi một chút.

Cho dù chỉ giảm đi một chút, cũng là sự an ủi lớn lao.

Mà chủ nhân của mùi hương kia vẫn không hề hay biết, y chỉ cảm thấy cổ mình hơi nhói lên, không thoải mái nghiêng đầu, hoàn toàn lộ ra chiếc cổ trắng nõn.

Một khúc trắng trẻo gầy yếu như vậy, chỉ cần một tay là có thể bẻ gãy.

Ngu ngốc đến nỗi không nhận ra mình suýt chết sao?

Tiêu Lộng híp mắt, động tác tự nhiên thu hồi kiếm, giọng nói còn tự nhiên hơn cả động tác: "Tên là gì?"

Hả?

Chung Yến Sinh không theo kịp mạch não của Tiêu Lộng, nhưng vẫn hé môi, lời đến bên miệng, y đột nhiên nhớ ra, cái tên này vốn phải thuộc về vị Thiếu gia thật này, nói ra trước mặt Thiếu gia thật, thật sự không thích hợp cho lắm.

Chung Yến Sinh chột dạ nhỏ giọng: "... Điều Điều."

Y bảy tuổi rời kinh, lớn lên ở vùng Cô Tô, giọng nói mang theo chút khẩu âm mềm mại của Ngô Nùng, nói chuyện luôn mềm mại, giống như không có tính tình gì, vừa nghe đã thấy rất ngoan ngoãn.

Tiêu Lộng cũng không thật sự muốn hỏi tên Chung Yến Sinh, một người có ý định lẻn vào biệt viện, không khác gì người chết trong mắt hắn, không cần phải biết những thứ đó.

Chẳng qua hắn uống gió Mạc Bắc lớn lên, lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu mềm mại như vậy, rất có hứng thú ngoắc ngón tay: "Lại đây."

Động tác thờ ơ, không khác gì trêu mấy con cún con.

Chung Yến Sinh cảm thấy vị ca ca này là lạ, không giống với tiểu đáng thương mà y tưởng tượng.

Nhưng nghĩ đến tất cả những gì mà người này đã trải qua, cảm giác áy náy dâng lên, Chung Yến Sinh quả thực không dám nghĩ nhiều. Y ngoan ngoãn tiến lên, ấp úng, giọng nói khàn khàn: "Xin lỗi, ta tới muộn rồi."

Quay đầu nhìn bụi hoa bị y làm cho tan hoang, Chung Yến Sinh lại lắp bắp xin lỗi: "Còn làm hỏng hoa của huynh."

Khi y tới gần, mùi hương kia lại càng nồng đậm, lượn lờ bên cạnh, ngửi rất dễ chịu.

Cơn đau dữ dội, nóng rực trong đầu khiến người ta gần như phát điên, dưới sự an ủi của mùi hương thoang thoảng này, cảm giác không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Tiêu Lộng khẽ nhíu mày, âm thầm thở ra, âm u trong mắt cũng tan đi một chút, vừa định nói chuyện, Chung Yến Sinh lại mong chờ mở miệng: "Ca ca, có phải huynh đau lắm không?"

Đáy mắt Tiêu Lộng chợt loé lên sát ý lạnh lẽo.

Chưa từng có ai dám hỏi câu này trước mặt hắn, bởi vì câu này giống như đang dò xét hắn có yếu thế hay không.

Tiêu Lộng chưa bao giờ yếu thế, bị đau đầu hành hạ mười mấy năm, bây giờ dù đau đến nứt óc, đau đến mức muốn lăn lộn đập đầu xuống đất, hắn vẫn có thể duy trì gương mặt không đổi sắc.

Tiêu Lộng nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, giọng điệu cao lên: "Nhìn ra được sao?"

"Tóc huynh ướt rồi." Chung Yến Sinh len lén quan sát Tiêu Lộng vài lần, chú ý tới đuôi tóc hơi ẩm ướt bên cổ hắn, đáy mắt tự nhiên lộ ra vẻ lo lắng: "Y sư trong biệt viện đâu?"

Tiêu Lộng hiếm khi không phân biệt được sự lo lắng của người khác là thật hay giả.

Im lặng một lát, hắn dựa người ra sau, tư thế nhàn nhã, thuận miệng nói: "Chạy rồi."

Biết hắn đau đầu là lục thân không nhận, dọa chạy rồi.

Chung Yến Sinh không biết nội tình, nghe vậy liền trợn tròn mắt, trong lòng xuất hiện cơn tức giận.

Không ngờ lại có kẻ xu nịnh như vậy! Nhìn thấy thái độ của Hầu phủ, liền đối xử khinh thường hắn như thế!

Nhưng xét đến cùng, lại có liên quan đến y.