Chương 16

Có lần một ắt có lần hai, Vân Thành nhanh chóng che mặt đi thuê xe ngựa, nhìn ra sau này có lẽ Chung Yến Sinh còn muốn ra ngoài nữa, lần này hắn thuê luôn xe ngựa dài hạn, sau đó dắt đến tửu điếm nghỉ ngơi là được.

Hôm nay, đường đến Trường Liễu biệt viện yên tĩnh hơn nhiều, không thấy chiếc xe ngựa nào khác.

Chung Yến Sinh càng thêm chắc chắn, những chiếc xe ngựa sang trọng hôm qua, là đến vùng ngoại ô kinh thành để du ngoạn.

Xe ngựa thuê không rộng rãi mềm mại thoải mái như xe ngựa nhà mình, đợi đến chỗ rừng trúc ngoài biệt viện, Chung Yến Sinh cảm thấy mình như sắp tan xương nát thịt, y hít hà, chậm rãi xuống xe ngựa, uể oải nói: "Ngươi đi chơi đi, hai ba canh giờ nữa lại quay lại đón ta."

Tính tình Vân Thành cởi mở, hôm qua chạy đi chơi với người ta đã kết giao bằng hữu xong xuôi, hắn đáp "Được", liền vui vẻ chạy đi tìm bằng hữu chơi bời.

Cũng giống như hôm qua, Trường Liễu biệt viện vẫn yên tĩnh như một con quái vật khổng lồ, mưa cả đêm, trên mặt hồ xa xa lơ lửng màn sương mù mờ ảo, gió lạnh thổi vù vù.

Chung Yến Sinh chậm rãi đi đến trước cửa, còn chưa kịp gõ, cửa đã kẽo kẹt mở ra, phía sau cánh cổng xuất hiện hắc y thanh niên ngày hôm qua, trên mặt không có chút biểu cảm nào như cũ.

Chung Yến Sinh cảm thấy đối phương khá cá tính, bước qua ngưỡng cửa, đi theo người nọ vào trong, tò mò hỏi: "Ngươi tên gì? Ngươi đi theo ca ca đến sao?"

Hắc y thanh niên không trả lời câu hỏi của y: "Mời."

Không biết tại sao, Chung Yến Sinh cảm thấy người nọ đi nhanh hơn hôm qua rất nhiều, bước chân vô cùng nhanh.

Bụng Chung Yến Sinh vẫn còn đau, định bảo đối phương đi chậm một chút, lại không biết mình yêu cầu như vậy có quá yếu đuối hay không, ngại ngùng nói ra, cuối cùng y chỉ có thể nghiến răng cố gắng theo sau, cả người vừa mệt vừa đau, chóp mũi toát mồ hôi lạnh.

Bố cục bên trong biệt viện Trường Liễu rất phức tạp, phải đi bảy tám vòng, cũng may đường không dài, đi đến trước một cái sân, Triển Nhung dừng bước, nghiêng người nhường đường, đưa tay đẩy Chung Yến Sinh đang thở hổn hển vào trong, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Chung Yến Sinh kiệt sức, bị đẩy một cái, loạng choạng suýt ngã xuống đất, đầu óc vô cùng choáng váng, y ngơ ngác quay đầu nhìn lại, lại nhìn vào trong sân.

Trống rỗng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một sinh vật sống cũng không có.

Trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an, y nuốt nước bọt, cứng đờ một lúc, phát hiện cửa phòng khép hờ, Chung Yến Sinh do dự tiến lên gõ cửa, nhỏ giọng gọi: "Ca ca, huynh ở trong đó sao?"

Không có tiếng đáp lại.

"Ta vào có được không?"

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Nghĩ đến Thiếu gia thật đi lại bất tiện, Chung Yến Sinh lo lắng có chuyện gì xảy ra, y đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, đẩy cửa phòng, vừa nhỏ giọng gọi ca ca, vừa cẩn thận đi vào.

Vừa bước vào phòng, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, dưới chân y vô tình đá phải thứ gì đó, một tiếng "bộp" vang lên, trong yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Thần kinh Chung Yến Sinh vốn căng thẳng, lập tức như con mèo xù lông, suýt nữa đã kêu lên thành tiếng, nỗi sợ hãi tiềm thức khiến y muốn bỏ chạy theo bản năng, nhưng nghĩ đến mọi người trong Hầu phủ, hai chân y lại đóng chặt tại chỗ.

Không được sợ hãi, không được chạy.

Dựa vào tường hít một hơi thật sâu, Chung Yến Sinh ngẩng đầu, giữa ban ngày ban mặt, cửa sổ xung quanh bị che kín bằng vải đen, tầm mắt y tối om, hai mắt nhất thời không thích ứng được, nhìn cũng không rõ lắm.

Càng ngày càng kỳ lạ.

Chung Yến Sinh nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu cẩn thận nhìn thứ mà mình vừa đá phải, cúi đầu xong y mới phát hiện, mặt đất bừa bộn, trong phòng như bị cuồng phong càn quét qua, lư hương đổ nghiêng, mảnh sứ vỡ đầy đất, gian ngoài không còn lại bao nhiêu vật nguyên vẹn, hệt như bị kẻ trộm viếng thăm.

Chẳng lẽ thật sự có trộm sao?

Nội tâm Chung Yến Sinh căng thẳng, bất chấp sự kỳ lạ, y vòng qua bình phong đi vào trong, ai ngờ vừa vòng qua, y liền nghe thấy tiếng "vèo", thứ gì đó sắc nhọn lướt qua mái tóc y, cắm phập vào chiếc bình phong làm từ gỗ.

Vì lực đạo quá mạnh, bình phong gỗ tử đàn nặng nề lắc lư, suýt nữa đã đổ xuống.

Chung Yến Sinh sợ đến mức gần như mất tiếng, đầu óc trống rỗng mười mấy giây, l*иg ngực gầy gò phập phồng kịch liệt, nhịp tim đập nhanh như trống trận, y cứng ngắc quay đầu, chút lý trí còn sót lại nhận ra đó là một con dao găm.

Với tốc độ và lực đạo vừa rồi, nếu chỉ lệch một chút, cũng sẽ đâm vào đầu y.

Nỗi sợ hãi ập đến khiến Chung Yến Sinh ngây người tại chỗ, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt mờ mịt ầng ậng nước, tựa như bảo thạch dễ vỡ, con ngươi ngây ngốc ngước lên, mới thấy người đang dựa vào cạnh giường.

Trong bóng tối mờ mịt, người ngồi đầu giường tóc tai rối bù, trên người chỉ mặc bộ trung y màu trắng, sợi tóc vì mồ hôi lạnh mà dính vào hai bên má, dải lụa mỏng trên mắt tuột xuống một nửa, lộ ra nửa con mắt đỏ ngầu dưới hàng mi dày, đường nét tuấn mỹ hệt như yêu ma, nhưng càng giống một loài dã thú nào đó hơn, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo và cuồng loạn tột độ, lạnh lùng nhìn y.