Chương 8

Hoài An Hầu phu nhân tin Phật nhiều năm, vô cùng thành tâm, sáng sớm hôm sau, bà liền mang theo nha hoàn, đi đến Kim Phúc Tự thường xuyên lui tới trước kia khi còn ở kinh, theo thói quen, có lẽ phải đến buổi tối mới trở về.

Hoài An Hầu làm quan trong triều, công vụ vốn bận rộn, vừa hồi kinh ông liền bận đến không thấy mặt mũi, mấy ngày trước còn thường xuyên tranh thủ thời gian đến thăm Chung Yến Sinh, chẳng qua công vụ tồn đọng, vậy nên hiện tại cũng đến nha môn rất sớm.

Toàn bộ Hoài An Hầu phủ trống không, chỉ còn lại Chung Yến Sinh.

Buổi sáng Chung Yến Sinh luôn ngủ nướng, hôm nay hiếm khi y không ngủ thêm, sáng sớm đã bò dậy, đi tới đi lui trong phòng, xác định mọi người đều đã đi, mới gọi Vân Thành đến.

Vân thành đã đoán được từ lâu: “Thiếu gia muốn đi đến biệt viện kia sao? Ta đi đánh xe ngựa tới nhé?”

Chung Yến Sinh trước gật đầu sau lại lắc đầu, nghiêm túc dặn dò: "Không được dùng xe ngựa trong phủ, chúng ta đi lặng lẽ, không được để bị phát hiện."

Chung Yến Sinh bảy tuổi đã rời kinh, mới trở về chưa đến nửa tháng, chẳng qua trí nhớ của y tốt, vẫn nhớ rõ mấy con hẻm lẻn ra ngoài, y thay một bộ y phục đơn giản, hai thiếu niên một trước một sau, lén lút chuồn ra ngoài từ cửa sau Hầu phủ.

Tiếng ồn ào trên đường xa xa truyền đến, Vân Thành cảm thấy vừa kí©h thí©ɧ vừa căng thẳng: "Thiếu gia, người ngài muốn tìm là ai vậy?"

Chung Yến Sinh do dự một chút. Đúng vậy, y còn chưa nghĩ ra nên lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt vị Thiếu gia thật kia.

Trong quyển sách đó hình như có nói, thật ra vị Thiếu gia chân chính này sinh ra sớm hơn y một chút.

Vậy nếu muốn kéo gần quan hệ, gọi hắn ta một tiếng ca ca hẳn là được?

Chung Yến Sinh nghĩ, nghiêm mặt đáp: "Đừng hỏi."

"Ồ."

Đầu óc Vân Thành đơn giản, nhưng khi làm việc lại rất nhanh nhẹn, sợ bị người khác nhận ra, hắn còn đặc biệt dùng mạng che mặt, một chiếc xe ngựa nhanh chóng được thuê, hắn đánh xe ra khỏi thành, hướng về biệt viện mà Hoài An Hầu nói đến.

Ngoại ô kinh thành tháng ba liễu xanh hoa đỏ, chim én bay lượn, cỏ xanh mọc um tùm, cỏ xuân như thác nước trải dài đến tận chân trời rọi vào đáy mắt, cảnh sắc cực kỳ đẹp.

Chung Yến Sinh vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài, hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút vui vẻ.

Bị bệnh nằm ngột ngạt trong phòng mấy ngày liền, rốt cuộc y cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.

Chẳng qua càng tới gần biệt viện kia, nội tâm Chung Yến Sinh càng nghi ngờ.

Trên đường có hai ba chiếc xe ngựa, khá xa hoa, bên ngoài treo tiêu chí của thế gia hào môn, không biết đây là nhà nào, nhưng nhìn qua là biết không phú thì quý, trông còn vô cùng náo nhiệt.

Hẳn là Hoài An Hầu tạm thời sẽ không thông báo chuyện trong nhà ra ngoài, trong sách cũng đã nói, vị Thiếu gia thật kia một mình cô đơn ở biệt viện.

Vậy sao lại có nhiều người đến biệt viện thế?

Trực giác Chung Yến Sinh cảm thấy không ổn, y nhịn không được hỏi: "Vân Thành, ngươi thật sự không nghe nhầm chỗ chứ?"

"Tuyệt đối không nghe nhầm!" Vân Thành rất tự tin vào thính lực của mình, vô cùng khẳng định: "Chỗ Hầu gia nói là ở đây."

"Vậy những người này đến đây làm gì?"

Vân Thành liếc hai cái, thờ ơ đáp: "Hẳn là đạp thanh đi dạo đấy."

"Ồ, cũng có lý."

Chung Yến Sinh cảm thấy rất có lý, vẫn tin tưởng Vân Thành, yên tâm rụt đầu vào trong.

Đúng mà, Vân Thành rất đáng tin cậy, sao hắn có thể tìm nhầm chỗ được chứ.

Sau khi đi thêm vài khắc nữa, một biệt viện ven hồ xa xa như ẩn như hiện thấp thoáng trong rừng trúc, hệt như người đẹp e ấp sau tấm lụa mỏng. Những chiếc xe ngựa khác lần lượt dừng lại, chỉ còn xe ngựa của Chung Yến Sinh vẫn đang hướng về phía đó.

Thấy vậy, Chung Yến Sinh hiểu ra.

Hóa ra những người này thật sự đến để đạp thanh đi dạo.

Vân Thành đánh xe ngựa, lắc lư bỏ lại những chiếc xe ngựa khác phía sau.

Trong một đám xe ngựa phía sau, mấy cái đầu lặng lẽ thò ra, bọn họ hai mặt nhìn nhau một lúc, sắc mặt kỳ quái nhìn chiếc xe ngựa đang đến gần biệt viện.

Bọn họ còn đang do dự không tiến lên, vậy mà vẫn có những kẻ không sợ chết sao?

Xung quanh chậm rãi yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng xe ngựa vang lên lộc cộc, hai người dần đi đến trước cửa lớn biệt viện, trên tấm biển đề bốn chữ "Trường Liễu biệt viện", ngòi bút mạnh mẽ, ý chữ phóng khoáng.