Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tỉnh Lại Ta Nghe Được Suy Nghĩ Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 18: Linh Căn Cấp Thiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên thực tế, từ khi linh mạch Quy Khư bị xâm thực cách đây vài nghìn năm, các tu sĩ mượn linh mạch tu hành đều ít nhiều mang theo độc. Phần lớn tu sĩ chỉ có thể giác ngộ linh căn cấp địa hoặc linh căn giả, linh căn cấp huyền đã được coi là thiên phú rất tốt, còn linh căn cấp thiên thì toàn bộ tứ giới chẳng tìm thấy được mấy ai.

Hiện tại, linh căn cấp thiên đã biết đến chỉ có vài người.

Kiếm Tông - Tang Đại, Kiếm Tông - Thẩm Từ Ngọc, Thiền Tông - Đại sư Đàn Hoài, Yêu Vương - Túc Huyền, chủ nhân Bạch Nhận - Lý Phù U, Ma Chủ - Tịch Thương.

Còn có một người nữa—

Kiếm Tông - Tiên Quân Ứng Hành.

Người ấy là sư phụ của nàng.

Năm xưa, Ứng Hành phản bội và bị toàn bộ tứ giới truy sát, cuối cùng đã chết trong Yêu Vực, từ đó không còn tin tức gì về hắn ta nữa.

Hiện tại, Tiên Nhung Thảo mà hắn ta mang theo xuất hiện trong Bạch Nhận,Thi Yểu không chỉ có được Tiên Nhung Thảo mà còn đạt được linh căn cấp thiên.

Vậy linh căn cấp thiên ấy từ đâu mà đến, từ ai mà đoạt lấy?

Linh căn là có ý thức, tự động bảo vệ chủ nhân của mình. Người giác ngộ linh căn cấp thiên, sao có thể là người thường bị gϊếŧ chết, thậm chí còn bị rút đi linh căn?

Trừ phi bị các đại năng liên thủ vây công đến chết, linh căn không kịp tự cứu.

Mà bao năm qua, người giác ngộ linh căn cấp thiên bị vây công đến chết chỉ có một người.

Tang Đại bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không ổn định, trực tiếp ngã khỏi giường, nặng nề rơi xuống nền gạch xanh.

Nàng ho khan kịch liệt, ho ra từng mảng máu lớn. Cánh cửa yêu điện đột nhiên bị xô mở, bóng dáng mặc y phục màu đen vụt tới như ảo ảnh. Tang Đại chưa kịp nhìn rõ người đến, người ấy đã lao đến trước mặt nàng.

"Liễu Ly Tuyết!!!"

Giọng nói của hắn rất lớn, âm cuối còn mang theo chút run rẩy.

Tang Đại bị bế lên, thân hình hắn rộng lớn, ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé của nàng trong vòng tay, nàng gần như bị treo lơ lửng trong cánh tay hắn.

Túc Huyền đặt nàng lên giường, có lẽ nhìn thấy máu dính trên cổ áo của nàng, hắn quên cả việc che giấu, sự hoảng hốt không chút giấu giếm phơi bày trước mặt Tang Đại.

"Liễu Ly Tuyết, lăn tới đây cho bản tôn!!"

Lời y vừa dứt, một bóng dáng màu đỏ từ bên ngoài xông vào.

Liễu Ly Tuyết thậm chí còn chưa buộc tóc, áo ngoài mặc vội vã, trông giống như vừa bị gọi dậy từ giấc mộng.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn ta ngơ ngác hỏi.

Nửa đêm vừa bị tôn chủ nhà mình kéo đi xử lý thi thể, hắn ta vừa trở lại tiểu viện của mình, thân thể đã mệt mỏi lăn ra ngủ, nhưng ngay sau đó thì bị gọi đến đây.

Con hồ ly nào đó hiện tại đang rất bực mình: "Ngươi mù rồi sao!"

Lúc này, Liễu Ly Tuyết mới chú ý đến máu trên nền gạch xanh và Tang Đại đang yếu ớt ngồi trên giường.

Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, chen qua Túc Huyền rồi đến trước mặt Tang Đại.

Túc Huyền hiếm khi không tức giận trước sự vô lễ của hắn ta, nếu là trước đây, Liễu Ly Tuyết đã sớm bị hắn đá bay ra khỏi Yêu Giới.

Liễu Ly Tuyết đưa linh đan kéo dài mạng sống cho nàng: "Nhanh ăn đi!"

Tang Đại nhận lấy nhưng do ho quá nhiều, không thể nuốt trôi.

Túc Huyền nhìn thấy vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, hắn tiến lên, quỳ một gối bên cạnh giường, một tay nắm lấy gáy nàng để nàng ngửa đầu, tay kia vận dụng linh lực từ xa đưa viên linh đan vào trong.

Nàng nuốt trôi viên linh đan, sắc mặt đỏ bừng. Túc Huyền đặt tay lên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ giúp nàng thuận khí.

Liễu Ly Tuyết kinh ngạc nhìn tôn chủ nhà mình, kẻ trước giờ luôn biết cách diễn xuất, sao giờ lại quên cả việc diễn?

Túc Huyền nhận ra ánh mắt của hắn ta, liền tức giận đá hắn ta một cước: "Trị thương! Yêu Giới nuôi ngươi để làm gì, canh cổng à!"

Liễu Ly Tuyết bị Yêu Vương đá cho ngã ngồi xuống đất, lại nhanh chóng lồm cồm bò dậy, rồi lập tức bắt mạch cho Tang Đại.

Tang Đại muốn nói rằng mình không sao, nhưng cứ ho liên tục, không thể nói thành lời.

Túc Huyền vận dụng linh lực giúp nàng áp chế, nàng mới bớt ho đi phần nào.

Một lát sau, Liễu Ly Tuyết thu tay lại, lau mồ hôi vô hình trên trán.

May mắn, may mắn, không có chuyện gì lớn, mạng nhỏ của hắn ta cũng được giữ lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »