Chương 2: Xuyên sách

Nhưng nàng không thể cử động, những giọt nước ấm rơi xuống mặt nàng, hơi thở run rẩy vang lên bên tai, vòng eo bị ai đó ôm chặt, mùi tùng dương lành lạnh thanh khiết xộc vào mũi, nàng được nhẹ nhàng bế lên, rời khỏi mặt đất bẩn thỉu đầy máu.

Người này rõ ràng bế nàng không tốn chút sức lực nào, nhưng tay vẫn luôn run rẩy, khiến Tang Đại bị lắc lư mấy lần, nàng đau đớn muốn mắng người, nhưng linh lực của người đó lại tràn vào kinh mạch đang đứt đoạn của nàng, làm dịu đi cơn đau và cái lạnh của nàng.

Nàng thật sự không thể chống đỡ được nữa.

Trước khi ý thức rơi vào vực sâu, dường như nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang nói chuyện, chắc là đang nói chuyện với nàng.

Tang Đại không nghe rõ hắn nói gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy giọng nói đó có chút giống một người nào đó.

Không, giống một con hồ ly đã chết nào đó.

"Túc Huyền."

"Nội dung cốt truyện đang tải..."

Âm thanh đứt quãng vang lên trong ý thức của nàng.

Là ai?

Đầu của Tang Đại rất đau, âm thanh ấy không giống như truyền đền từ bên ngoài, mà dường như phát ra từ sâu trong não của nàng.

"Xin hãy tiếp nhận cốt truyện."

Nàng còn chưa kịp phản ứng, vô số chữ nghĩa hỗn loạn tràn vào thức hải, từng ký tự bay qua trước mắt với tốc độ cực nhanh. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là cô vẫn có thể nhìn thấy từng chữ, thậm chí nhớ từng câu.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, dường như sắp kết thúc, những ký tự ấy dần biến mất, bóng tối vô tận như muốn nuốt chửng tất cả, cho đến khi một tia sáng nhỏ xuất hiện.

Tia sáng đó ngày càng rực rỡ, càng thêm chói mắt, xé toạc bóng tối, hiện lên trước mắt nàng.

Một quyển sách.

Một quyển sách rất đáng cười.

Trong quyển sách này, Tang Đại thực sự là một nữ phụ pháo hôi, nắm giữ trong tay những quân bài tốt nhưng lại bị đánh cho tơi tả.

Linh căn Thiên cấp, kiếm cốt thiên thành, ba tuổi luyện khí, năm tuổi đã xây dựng căn cơ, mười bảy tuổi kết đan, là tu sĩ Kim Đan trẻ nhất trong lịch sử tu chân giới, năm mươi tuổi đạt Nguyên Anh, trăm tuổi đột phá Hóa Thần cảnh, nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng sẽ là người đầu tiên phi thăng trong mấy ngàn năm qua.

Là đại tiểu thư của Kiếm Tông, nàng được các trưởng bối trong sư môn yêu thương, dồn hết tài nguyên tốt nhất của Kiếm Tông vào tay nàng để nàng tu luyện.

Tang Đại cũng không phụ sự kỳ vọng của họ, chăm chỉ luyện kiếm, thêm vào đó là thiên phú xuất chúng, về kiếm đạo gần như không có đối thủ.

Nàng là thanh kiếm sắc bén nhất của Kiếm Tông, một người một kiếm có thể đối đầu với ngàn quân vạn mã. Nếu trong một quyển sách bình thường, nàng chắc chắn sẽ là nữ chính nắm giữ kịch bản sảng văn.

Tiếc thay, nhân vật chính của quyển sách này lại không phải là nàng.

Nam chính Thẩm Từ Ngọc, là sư huynh đồng môn của nàng, cũng là người sở hữu linh căn Thiên cấp, thiếu chủ của Thẩm gia, cả đời thuận buồm xuôi gió, dẫn dắt Tiên giới chiến đấu với yêu vương phản diện Túc Huyền, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Thiên Đạo, chém gϊếŧ phản diện dưới bầu trời.

Nữ chính Thi Yểu là tiểu sư muội đồng môn của nàng, ít nhất là trước đây Tang Đại thực sự nghĩ rằng đó chỉ là sư muội.

Trên thực tế, Thi Yểu mới là con gái của Tang Tông chủ và Thi phu nhân, từ khi sinh ra đã ốm yếu, tu sĩ chiêm tinh của phái Hư Di đến xem, chỉ để lại một câu:

"Đứa trẻ này thể chất yếu đuối, khó mà thức tỉnh linh căn, là mệnh đoản thọ, muốn sống sót thì cần phải tìm người có bát tự giống nhau để hoán đổi linh căn, sau khi tu vi tăng lên có thể bổ dưỡng kinh mạch để kéo dài sinh mệnh."

Chỉ vì một câu nói như vậy, cả Kiếm Tông lo lắng trong một thời gian dài. Tang Tông chủ vội vàng đi tìm người có bát tự giống con gái mình, và đứa trẻ xui xẻo vừa sinh ra không lâu Tang Đại, rất trùng hợp là khi Tang Tông chủ nhìn thấy Tang Đại, trên cổ nàng có treo một tấm ngọc bài, khắc chữ "Tang".

Đó quả là duyên phận!

Vậy nên, Tang Đại trở thành đứa trẻ đáng thương nhất, bị Tang Tông chủ vui vẻ mang về nuôi dưỡng như đại tiểu thư, còn vị đại tiểu thư thật sự thì theo họ mẹ, bên ngoài nói là cháu gái của Thi phu nhân.

Vào năm ba tuổi, Tang Đại bị sốt cao, mất đi ký ức trước đó, khi tỉnh lại, Tang Tông chủ và Thi phu nhân lừa cô, nói rằng cô đã rơi xuống nước, Thi Yểu dù không biết bơi vẫn lao xuống cứu, vì vậy mà để lại bệnh căn, lâu ngày không khỏi, cần Tang Đại chăm sóc nhiều hơn.