Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tỉnh Lại Ta Nghe Được Suy Nghĩ Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 28: Yêu vương đã nổi sát ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liễu Ly Tuyết hướng về nàng nhướng mày, rồi nở nụ cười đầy hàm ý.

Hắn ta cũng quay người rời đi.

Hai bóng đen và đỏ dần dần xa, Tang Đại nhìn chiếc Ngân Vũ trong tay, bất giác mỉm cười.

Nàng treo lông vũ vào bên hông, quay sang nói với Thuý Thược: "Có thể dẫn ta đi dạo một vòng không? Ta muốn đi xung quanh một chút."

Thuý Thược gật đầu: "Dạ, cô nương."

Tôn chủ đã căn dặn trước, nếu Tang cô nương muốn ra ngoài, có thể đi dạo trong Yêu điện, nhưng không được ra ngoài phạm vi Yêu điện.

Yêu điện có linh lực của Túc Huyền bảo vệ, nhưng ra khỏi Yêu điện, yêu khí sẽ xâm nhập vào cơ thể Tang Đại, mà lúc này nàng không có linh lực.

Túc Huyền đi xa, Liễu Ly Tuyết theo sát phía sau.

Khi đến nơi không người, cả hai nhanh chóng thay đổi thần sắc.

Liễu Ly Tuyết lạnh lùng nói: "Tôn chủ."

Túc Huyền biết hắn ta đến Yêu điện không chỉ để hỏi khi nào giúp Tang Đại tái tạo kinh mạch, chắc chắn còn có chuyện khác.

"Nói đi."

"Thẩm Từ Ngọc đã đi đến Không Tang Cảnh."

Túc Huyền đột nhiên khựng lại.

Áp lực hung hiểm lan tỏa, cuốn bay áo choàng đen, mái tóc bạc cũng vì thế mà tung bay.

Yêu tu đại thừa nổi giận, dù tu vi của Liễu Ly Tuyết không tệ, cũng khó tránh khỏi cảm thấy bị kiềm hãm.

"Tôn chủ." Hắn ta cố gắng cất lời.

Nhưng bóng dáng của Túc Huyền đã biến mất.

Liễu Ly Tuyết quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta lau vết máu nơi khóe miệng.

Yêu vương đã nổi sát ý, quá mạnh mẽ.

Gió lạnh căm căm, tuyết phủ ngàn dặm, tuyết rơi trên Không Tang Cảnh đã kéo dài rất lâu.

Tuyết dày đã chôn vùi không biết bao nhiêu xác chết, cuộc chiến kéo dài suốt hơn mười ngày, cho đến khi Ngọc Môn bị tấn công, Không Tang Cảnh thuộc về tiên giới rơi vào tay ma giới, tiên giới buộc phải rút lui về phía sau.

Không Tang Cảnh tuy hoang vu, nhưng linh mạch dồi dào, đây cũng là nguyên nhân ma giới quyết định tấn công nơi này.

Thân hình cao gầy của Thẩm Từ Ngọc đứng sừng sững như ngọc, một tay nắm chặt kiếm, ánh mắt nhìn xa xăm về phía tuyết trắng mênh mông.

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng trải qua gian nan gì, nhưng vào khoảnh khắc này, trong lòng hắn ta chỉ còn lại sự hoang mang.

Hắn ta đã gϊếŧ rất nhiều ma tộc, máu đen của chúng vấy đầy lên tà áo trắng, thanh kiếm dài màu xanh vẫn còn nhỏ máu.

Nhưng hắn ta vẫn chưa tìm thấy nàng.

Ở đây, hàng ngàn dặm đất đai, chôn vùi vô số thi thể, nhưng nàng là ai trong số đó?

"Tang Đại..."

Thẩm Từ Ngọc khẽ gọi một tiếng.

Lại một ma tộc nữa xông tới chém hắn ta, hắn ta gần như đã trở nên tê liệt, vung kiếm gϊếŧ chết.

Hắn ta chỉ coi đám ma binh này như những kẻ cản đường, là kiếm tu trong cảnh giới Hóa Thần, người thức tỉnh linh căn cấp thiên, đối phó với đám ma binh này cũng dễ dàng, chỉ tốn chút thời gian.

Nhưng lúc này, Thẩm Từ Ngọc rất phiền muộn, hắn ta vốn là người có tính tình tốt, ít khi có điều gì khiến hắn ta phải nổi giận.

Hắn ta vung kiếm chém xuống, đám ma binh cản đường lập tức hóa thành khói đen.

Thẩm Từ Ngọc vừa định tiến bước thì bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, toàn thân cảnh giác đến cực độ, phản xạ nhạy bén qua bao năm luyện kiếm khiến hắn ta vô thức quay người vung kiếm.

Hai kiếm va chạm, thanh kiếm màu đen ép thanh kiếm dài màu xanh dương lùi dần về sau.

Thẩm Từ Ngọc cắn răng, khí huyết dâng trào, vài sợi kinh mạch bị chấn động đến gãy nát.

Túc Huyền hiếm khi thực sự sinh sát ý, ra tay không hề nương tay, trong đôi mắt màu lưu ly ẩn chứa sóng ngầm, yêu khí quanh hắn đậm đến mức không thể che giấu.

Thẩm Từ Ngọc bị đẩy lùi hàng chục thước, thanh kiếm cắm sâu vào mặt đất tạo thành một rãnh sâu, lưng hắn ta đập mạnh vào bia đá dựng đứng.

Thẩm Từ Ngọc chống kiếm quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Tóc đen rối tung, Thẩm Từ Ngọc khó nhọc ngẩng đầu nhìn lên.

"Túc Huyền?" Giọng hắn ta khàn đặc, cổ họng tràn đầy máu: "Ngươi đã tiến vào cảnh giới Đại Thừa rồi sao?"

Túc Huyền lạnh lùng nhìn hắn ta, so với dáng vẻ thê thảm của Thẩm Từ Ngọc, mái tóc bạc của hắn thậm chí không loạn chút nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »