Chương 8: Túc Huyền xuất hiện

Tang Đại nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn chạm mắt với Túc Huyền.

Hai mắt chạm nhau, lặng thinh không nói một lời.

Tỳ nữ bên cạnh lập tức cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tim đập dồn dập. Nàng ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt sắc như lưu ly của tôn chủ nhà mình.

Phải thừa nhận rằng, tôn chủ thực sự tuấn mỹ, đôi mắt với con ngươi có màu sắc nhạt, kết hợp với mái tóc bạc trắng, toàn thân như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Nhưng cũng thực sự khiến người khác kinh hãi.

Không chỉ người, mà ngay cả yêu quái cũng phải sợ hãi.

"Tôn… tôn chủ!"

Nàng ta lắp bắp quay người, cúi đầu thật sâu trước Túc Huyền, âm thanh vang dội khi trán nàng ta chạm vào nền gạch khiến không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn lại một người và một yêu.

Ánh mắt của Tang Đại dừng lại trên mặt Túc Huyền. Một con hồ ly nào đó cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền đối diện với nàng, đôi mắt chạm nhau, Tang Đại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

[Đại Đại có nghe thấy không? Nàng đã biết Phược Lăng là gì rồi sao? Sao nha hoàn này lại lắm lời như vậy? Đại Đại hiện tại rất ghét ta, chắc chắn sẽ không nhận Phược Lăng của ta.]

Giọng nói trầm thấp, không hiểu sao lại khiến nàng nghe ra cả một chút ủy khuất.

Tang Đại: "..."

Nàng lặng lẽ nhìn dải Phược Lăng đang quấn trên cổ tay mình.

Tôn chủ và tôn chủ phu nhân đều im lặng, khiến cho tỳ nữ kia sợ đến mức run rẩy, quỳ trên nền đất mà toàn thân run rẩy không ngừng.

Tôn chủ nhà nàng ta càng ngày càng lộ ra khí áp lạnh lẽo, áp lực ngấm ngầm tiết lộ rằng hắn đang rất tức giận. Tỳ nữ càng thêm hoảng hốt, nàng ta hiểu rõ sự đáng sợ của Túc Huyền, không biết mình đã nói sai câu nào khiến hắn không hài lòng, nhưng chỉ cần tôn chủ tức giận, nàng ta e rằng sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Tỳ nữ vội vã cúi đầu: "Tôn chủ, nô tỳ đã nhiều lời, xin tôn chủ tha mạng!"

Túc Huyền lạnh lùng nói: "Thập Tam ——"

Tỳ nữ nghe thấy tên này, toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực.

Tang Đại vội vã ngăn cản: "Túc Huyền."

Nàng chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng, lời chưa nói xong của Túc Huyền liền bị cắt ngang.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn sang.

Tang Đại biết Thập Tam là ai, đó là ám vệ dưới trướng của Túc Huyền, có tu vi rất cao, thường giúp hắn xử lý những việc mà hắn không muốn tự tay làm, chẳng hạn như gϊếŧ người.

Nàng chống tay lên giường đứng dậy, nói với tỳ nữ đang quỳ: "Ngươi đứng lên đi, hắn sẽ không gϊếŧ ngươi đâu."

Túc Huyền cười lạnh: "Ngươi làm sao biết bổn tôn sẽ không gϊếŧ nàng ta? Nếu bổn tôn cứ muốn gϊếŧ nàng ta thì sao?"

Tỳ nữ sợ đến phát khóc, rưng rức nức nở, hoàn toàn không hiểu tại sao tôn chủ và tôn chủ phu nhân cãi nhau mà lại muốn gϊếŧ nàng ta?

Tang Đại bỗng cảm thấy Túc Huyền có chút trẻ con, nàng bất đắc dĩ nói: "Vậy làm thế nào ngươi mới không gϊếŧ nàng ta?"

Vì trên người còn thương tích, sắc mặt của nàng tái nhợt khiến Túc Huyền nhìn thấy mà đau lòng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, yết hầu khẽ chuyển động vài lần, đột nhiên cất giọng trầm thấp.

"Cút ra ngoài."

Tang Đại gật đầu, tự mình đi ra ngoài: "Được, ta đi."

Trong đầu liền vang lên tiếng nói vội vã của Túc Huyền: [Đại Đại, đừng động!]

Đồng thời, Túc Huyền lạnh lùng nói: "Bổn tôn không nói ngươi, ngươi chỉ là một tù binh, yêu giới có phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu chứ?"

Sau đó, hắn liếc mắt nhìn tỳ nữ đang quỳ trên mặt đất.

Nhận thấy lời đe dọa từ tôn chủ, tỳ nữ vội vàng đứng dậy: "Nô tỳ cáo lui!"

Tựa như phía sau có một con mãnh hổ đang đuổi theo, tỳ nữ co chân chạy thật nhanh, trong chớp mắt đã rời khỏi yêu điện, sau đó còn không quên khép cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Túc Huyền và Tang Đại.

Khoảng cách giữa hai người khá lớn, Túc Huyền còn cao hơn nàng một cái đầu, mười mấy năm không gặp, Túc Huyền dường như đã cao hơn trong ấn tượng của nàng.

Tang Đại hỏi: "Ngươi sao lại..." quay lại?

Nhưng câu hỏi chưa dứt, Tang Đại đã đứng không vững, đôi chân mềm nhũn, đầu gối sắp khuỵu xuống.