Chương 6

Sau khi Thẩm thị thu dọn xong, một nhóm người tiến vào làm lễ, đầu tiên là các thứ nữ, sau đó là các thϊếp thất trong nhà.

Sau khi thỉnh an xong, Thẩm thị cũng không làm khó ai mà để họ quay về, để Yến Minh Kiều cùng mình ăn sáng.

Vì nuôi ở sân chính nên cũng cần đánh tiếng với người khác một chút, cùng nhau ăn bữa sáng đầu tiên, ngày thường muốn ăn thì có thể vào bếp lớn lấy, không muốn ăn thì cũng được, để bếp nhỏ nấu.

Lời này vừa nói ra, Yến Minh Kiều hai mắt sáng lên, bữa tối hôm qua ăn rất ngon, ăn cùng mẹ cả bao giờ cũng có thể ăn được đồ ăn ngon.

Những người còn lại đều ngơ ngác, không hiểu tại sao Yến Minh Kiều lại được giữ ăn sáng ở sân chính.

Những người nhanh trí nhanh chóng nhận ra rằng Yến Minh Kiều được đưa về sân chính để nuôi dưỡng.

Trong lúc nhất thời, nhóm người này không biết biểu đạt thế nào, đành phải cung kính lui lại.

Mà Yến Minh Kiều đã có bữa sáng ngon miệng nhất trong nhiều năm.

Yến Quốc công sáng sớm đi làm, cho nên chỉ có Thẩm thị cùng Yến Minh Kiều dùng bữa, nhưng Yến Minh Kiều lại tính toán trong lòng, ngày thường ăn sáng, chính là một bát cháo trắng hoặc cháo khác, một bát cháo trắng và hai món ăn nhẹ.

Điểm tâm là sủi cảo hoặc bánh bao.

Nhưng hôm nay trên bàn có ba loại cháo, sáu loại đồ ăn nhẹ và năm loại món ăn phụ.

Thẩm thị nhẹ giọng nói: “Muốn ăn gì để ma ma gắp cho, ăn nhiều vào, con vẫn đang lớn.”

Yến Minh Kiều muốn ăn, nhưng nàng biết mẹ cả là mẹ của nhị tỷ, sao nàng có thể ăn khi không có nhị tỷ.

Nàng mạnh dạn hỏi: “Mẹ ơi, nhị tỷ không ăn sáng cùng nhau à?”

Thẩm phu nhân giật giật khóe miệng, khó nhận ra Yến Minh Ngọc còn chưa dậy: “Nhị tỷ ngươi có đồ ăn rồi.”

Để thể hiện sự thân thiết, Thẩm thị đưa cho Yến Minh Kiều một chiếc bánh bao trứng, ma ma ngồi sau hỏi Yến Minh Kiều muốn uống cháo gì, Yến Minh Kiều chọn cháo ngọt bát bảo.

Cháo Bát Bảo này mới nấu hôm qua, gạo bên trong nấu chín từng miếng, đậu nở rộ, hình như đã được thêm đường nên có vị ngọt.

Đây là lần đầu tiên nàng ăn bánh bao trứng, lớp vỏ bên ngoài hơi mềm, hơi giòn, ăn rất ngon.

Sau một bữa ăn, Yến Minh Kiều nếm hết món điểm tâm, nàng đã quên mất lời Lý ma ma nói về việc ăn ít và khiêm tốn, thay vào đó nàng cảm thấy mẹ cả Thẩm thị, là một người tốt.

Thẩm thị cảm thấy Yến Minh Kiều không có dã tâm, so với con gái ruột của mình thì nàng ấy chân thành và đáng yêu.

Nghĩ tới đây, Thẩm phu nhân tâm tình rất tốt, nhìn thấy Yến Minh Kiều vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, nàng còn trẻ, mặc gì cũng đẹp, nhưng màu xanh đậm vẫn quá lỗi thời. Trong kho chọn một ít, gửi vật liệu màu sáng đến phòng ngũ cô nương, đồng thời nhờ người trong phòng thêu may cho ngũ cô nương hai bộ quần áo mùa thu và bốn bộ quần áo mùa đông.”

Yến Minh Kiều vội vàng đứng dậy nói: “Cám ơn mẹ.”

Nàng còn trẻ nhưng đã tỏ lòng thành kính với nàng nhiều năm như vậy, được nhận quần áo mới miễn phí tự nhiên rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nụ cười, đôi mắt sáng ngời khiến Thẩm thị cảm thấy rất thoải mái.

Thẩm phu nhân nói: “Tới cửa hàng trang sức mua một ít trang sức.”

Yến Minh Kiều không thể giữ được đồ trang sức của mình.

Một buổi sáng, Yến Minh Kiều lấy được rất nhiều thứ, trong đó có năm mảnh lụa và xa tanh rất đẹp, tú nương ở phòng thêu đến đo quần áo mới cho nàng. Nàng hiện tại chỉ có bốn đầu, không thể dùng nhiều chất liệu để may quần áo, sau này còn có thể may.

Lý ma ma cất những mảnh vải còn sót lại, cảm thấy nhẹ nhõm như đang mơ, vốn định dặn dò thêm nhưng lại sợ nói xấu.

Chỉ có thể làm mọi việc cẩn thận hơn.

Ăn xong Thẩm phu nhân đi đến Ngọc Minh Hiên, đi cũng đã đến giờ Tỵ, trời gần sáng, nhưng nha hoàn vẫn đang canh cửa, hình như Yến Minh Ngọc còn chưa dậy.

Thẩm thị trực tiếp đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại, quả nhiên Yến Minh Ngọc đang ngủ say.

Thẩm thị không khỏi nhấc chăn ra, trời là một buổi sáng cuối thu lạnh lẽo, Yến Minh Ngọc rùng mình tỉnh dậy, nhìn chằm chằm hồi lâu mới nói: "Mẹ... sao mẹ lại ở đây quá sớm?" "

Thẩm thị nói: "Sớm? Bây giờ là mấy giờ? Bệnh tình của ngươi cũng sắp khỏi rồi. Sáng sớm phải chào hỏi một chút. Không có quy tắc nào cả."

Nếu chuyện này lan ra, khuê danh vẫn sẽ còn đó.

Yến Minh Ngọc rũ vai, trong lòng bất đắc dĩ thở dài: “Ngày mai ta đi sân chính bái kiến

mẫu thân.”

Phải cư xử đúng mực.

Đã hai tháng kể từ khi Yến Minh Kiều xuyên không từ thời hiện đại, nàng vốn là một công nhân kỹ thuật, thức khuya đột quỵ mà qua đời, bây giờ được sống lại, nàng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.

Nhưng nàng nhận thấy xã hội này còn cực đoan hơn cả 996. Ở đây, giờ Mẹo là phải thỉnh an, dù mưa hay nắng, lúc đó mới sáu giờ.

Ngoài ra, mỗi lời nói, việc làm đều phải đóng khung, mỗi ngày có vô số lớp học, mỗi ngày có bốn tiên sinh dạy cầm kì thi hoạ, một nữ quản gia, đem gia quy luôn phải ghi nhớ.

Vất vả lắm mới nhặt được mạng về, Yến Minh Ngọc không muốn chết đột ngột nữa.

May mắn thay, nàng xuất thân từ một gia đình thế gia đại tộc và đã từng mất mạng một lần nên Thẩm thị cũng sẽ không thúc ép nàng quá nhiều.

Tuy nhiên, xuất thân khá giả nên kết hôn cũng không thể làm chủ, chỉ mới là thiếu niên đã phải cân nhắc việc kết hôn, Yến Minh Ngọc thực sự muốn kết hôn với một người góa vợ, tốt nhất là người có con và không có phụ mẫu, không cần có gánh nặng sinh nhi dục nữ, không cần phải lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu và vấn đề đau đớn khi sinh con.

Sẽ tốt hơn nếu người này quanh năm không về nhà, cho nàng thật nhiều tiền vậy càng tốt.