Chương 12

Trên chiếc xe lăn nhỏ buộc một chiếc bong bóng đáng yêu hình cá vàng, cá vàng nhỏ đong đưa trong không khí.

Lục Hoặc nhỏ ngẩng đầu nhìn nó, đôi mắt to ngập tràn niềm vui.

Kiều Tịch thấy cậu chuyển động xe lăn, mang theo bong bóng cá vàng tiếp tục xuất phát.

Hiện tại đã qua giờ ăn cơm trưa, cậu nhóc đi qua một quán bán gà rán, ngửi thấy mùi hương từ trong quán truyền đến, cậu dừng lại, xuyên thấu qua bức kính, cậu mỏi mắt trông mong nhìn người khách bên trong đang gặm gà rán.

Một bàn tay của cậu cầm lấy cá vàng nhỏ cột trên tay vịn cầu nguyện, cậu mím môi, giọng nói trẻ con tự nói với chính mình: “Hoặc Hoặc không đói bụng.”

Giây tiếp theo, trên đầu của cậu lặng lẽ hiện ra lá mầm non màu xanh lục.

Kiều Tịch vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười.

Lục Hoặc nhỏ còn trẻ con có một chiếc mầm nho nhỏ, quả thực đáng yêu chết mất.

Cậu liếc mắt nhìn trong tiệm gà rán một cái, dời ánh mắt, lại nhìn một cái, miệng nhỏ còn không nhịn được nuốt nước miếng.

“Hoặc Hoặc không đói bụng.”

Lá mầm non rung động một chút.

Trên xe lăn nhỏ buộc quả bong bóng hình cá vàng, nhìn thế nào cũng thấy cậu nhóc thật đáng thương.

“Đây là con nhà ai thế?”

Bên cạnh cửa hàng gà rán có một người bà đang bày quán, thấy Lục Hoặc nhỏ ngơ ngác nhìn gà rán, bà cụ vẫy tay với cậu, “Bé con, lại đây.”

Đôi mắt to của Lục Hoặc nhỏ chớp chớp, cậu chậm rãi chuyển động xe lăn đi qua.

Gương mặt bà cụ hiền lành, bà lấy một chiếc bánh bao vừa hấp xong trên quầy bàn đặt lên bàn bên cạnh, “Có phải cháu đói bụng không? Ăn đi.”

“Không đói bụng.” Lục Hoặc nhỏ lắc đầu, lá mầm non trên đỉnh đầu của cậu cũng lay động theo.

Bà cụ yêu mến sờ đầu nhỏ của cậu, “Ăn đi, không đủ thì bà sẽ lấy thêm cho cháu.”

Bụng nhỏ của cậu kêu “ục ục”, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lục Hoặc đỏ lên, cậu lễ phép nói, “Cảm ơn bà.”

Bánh bao nhỏ phả ra khí nóng hầm hập, tỏa ra mùi thơm mê người. Da bánh bao trong suốt dai dai bao lấy chiếc nhân thơm nồng.

Lục Hoặc nhỏ thật sự đói bụng, cậu cầm lấy một chiếc bánh bao, thổi thổi, chậm rãi bỏ vào trong miệng.

Nhân bánh tươi ngon lập tức tràn ra trong miệng cậu nhóc, có chút nóng, nhưng cậu vui vẻ đến híp mắt lại.

“Bánh bao bà làm ăn ngon không?”

“Ừm!” Lục Hoặc nhỏ dùng sức gật đầu, rất tâng bốc, giọng nói non nớt của cậu khen, “Ăn ngon, siêu ngon.”

Bà cụ bị cậu chọc đến cười ha hả không ngừng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hoặc nhỏ ăn no, bụng nhỏ của cậu tròn vo, quả thực khiến người ta hận không thể duỗi tay chọc chọc.

Nghĩ như vậy, Kiều Tịch nhịn không được vươn tay.

Lúc nãy cô dùng 7% năng lượng vàng rút ra đạo cụ của hộp bảo vật, bốc được là: Tay có thể đυ.ng vào. Nói cách khác, tay cô có thể xuyên qua màn hình lớn, chạm vào bất cứ thứ gì bên trong.

Xuyên qua màn hình lớn trước mặt, đầu ngón tay Kiều Tịch dừng trên bụng của Lục Hoặc nhỏ, nhẹ nhàng chọc chọc.

Lục Hoặc nhỏ chớp mắt, cậu mờ mịt cúi đầu nhìn bụng mình.

Cậu nhóc đáng yêu chết mất, Kiều Tịch không nhịn được cười rộ lên, cô trêu đùa cậu, tiếp tục dùng đầu ngón tay chọc chọc.

Lục Hoặc nhỏ trợn tròn đôi mắt, nhìn bụng của mình, không có cái gì cả.

Bà cụ bán bánh bao nhỏ rất minh mẫn, tươi cười hiền hòa, bà cụ thu dọn đồ trên bàn, hỏi: “Ăn no không? Nếu không đủ thì bà cho cháu thêm.”

Lục Hoặc nhỏ gật đầu, giọng nói non nớt, “No rồi ạ, cảm ơn bà.”

Cậu nhóc ngoan ngoãn nói tạm biệt với bà cụ, chiếc xe lăn buộc quả bóng hình cá vàng tiếp tục đi. Lúc đi qua một cửa hàng thú cưng, Lục Hoặc nhỏ tò mò dừng lại.

Cậu không có kinh nghiệm đi ra ngoài chơi, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy nhiều con vật như vậy, xuyên thấu qua màn hình lớn, Kiều Tịch có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt to đầy tò mò và vui vẻ của cậu.



Một người nhân viên trong tiệm thấy Lục Hoặc nhỏ, có chút kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy đứa bé đáng yêu xinh đẹp như vậy, giống như thiên sứ nhỏ.

Thấy cậu ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn Lục Hoặc nhỏ của nhân viên mang theo vài phần đồng tình và tiếc hận, “Bạn nhỏ, em muốn vào xem không?”

Đôi mắt to đen láy của Lục Hoặc nhỏ sáng ngời.

Trong tiệm có rất nhiều con vật, một con mèo màu trắng xinh đẹp đi qua xe lăn của Lục Hoặc nhỏ, nó tức khắc dừng lại, như là gặp được thứ rất yêu thích, liếʍ liếʍ chân Lục Hoặc.

Lông mày Lục Hoặc nhăn lại, cậu không thích mèo.

Không thích chút nào.

“Nó rất thích em, muốn làm bạn với em đấy.” Nhân viên cửa hàng có chút kinh ngạc mà cười, con mèo này là con vật kiêu ngạo nhất trong tiệm, chưa bao giờ thích thân thiết với con người, không nghĩ tới hôm nay nó sẽ nhiệt tình với cậu bé này như vậy.

Hai chân mày của Lục Hoặc gắt gao nhíu chặt, cậu thật sự không thích mèo.

Thấy vẻ mặt của cậu rầu rĩ không vui, nhân viên cửa hàng lo lắng dọa sợ cậu, cô ôm mèo trắng đi, xoay người ôm tới một con thỏ lông trắng rất xinh đẹp, “Em thích thỏ con không? Em có thể ôm nó.”

Hai mắt Lục Hoặc nhỏ sáng ngời, thỏ con đã được nhét vào trong tay cậu.

Thỏ con chỉ lớn bằng bàn tay cậu, hai tai thỏ màu hồng dựng đứng, cái đuôi ngắn, cả người vừa mềm vừa trắng, Lục Hoặc nhỏ rất thích.

Nhân viên sờ sờ đầu của Lục Hoặc nhỏ, “Chị tặng con thỏ này cho em, em có muốn không?”

Cô nuôi không ít thỏ con, đây là một con trong số đó, không biết vì sao con thỏ này đặc biệt yên tĩnh, bình thường chỉ thích ngẩn ngơ và ăn, không hoạt bát như những con thỏ khác chút nào.

Kiều Tịch thấy miệng nhỏ của Lục Hoặc cong lên, lần đầu tiên cậu nhóc cười vui vẻ như vậy.

Cứ như vậy, Lục Hoặc ôm một con thỏ trắng nhỏ rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Quả bóng cá vàng trên xe lăn đung đưa trong không trung, chiếc bóng của Lục Hoặc dần dần kéo dài dưới ánh hoàng hôn.

Lúc quản gia Lục tìm đến, đúng lúc thấy hình ảnh trước mắt.

“Tiểu thiếu gia, lão gia sai người tìm cậu rất lâu, nên về nhà.”

Sự vui sướиɠ trong đôi mắt to của Lục Hoặc biến mất, cậu yên tĩnh không nói gì, hai tay ôm chặt thỏ con..

Lục gia.

Lục Hoặc nhỏ bị đưa về trong nhà Lục gia.

Vẻ mặt ông cụ Lục không tốt lắm, thấy cháu trai trở về, mặt ông vẫn như cũ.

“Hoặc thiếu gia, cậu đi nơi nào, chúng tôi tìm cậu rất lâu.” Người hầu thấy Lục Hoặc nhỏ trở về, dì ta vội khóc thét: “Tôi đi lấy quần áo giúp cậu, vừa xoay người đã không thấy cậu đâu, làm tôi sợ muốn chết, lần sau cậu không nên ham chơi như vậy.”

Người hầu gái đẩy trách nhiệm lên người Lục Hoặc.

Giọng nói trẻ con của Lục Hoặc nhỏ vang lên: “Con đói, đi ăn cơm.”

Người hầu gái đột nhiên nhớ tới trước khi đi dì ta quên chuẩn bị thức ăn cho Lục Hoặc, dì ta rất chột dạ, “Tiểu thiếu gia, giữa trưa cậu mới ăn no, nếu còn muốn ăn thì nên nói cho tôi biết.”

Kiều Tịch nhìn thấy mà tức giận, người phụ nữ này thật đáng ghét.

Đối phương còn muốn nói gì đó, cô không nhịn được, duỗi tay nhéo một cái thật mạnh trên eo người hầu.

“A!” Cảm giác đau đớn truyền đến, người hầu gái không nhịn được, hét ra tiếng.

Ông cụ Lục bất mãn nhìn dì ta một cái.

Người hầu gái sợ tới mức vội cúi đầu, cũng không biết vì sao eo của mình đột nhiên đau như vậy.

Lúc này, Lục Vinh Diệu chạy ra, cậu ta thấy trên xe lăn của Lục Hoặc nhỏ buộc một quả bóng hình cá vàng, cậu ta đi qua, cơ thể hơi béo đong đưa, cậu ta kéo đứt sợi dây đoạt lấy quả bóng.

“Cá vàng nhỏ này là của tớ.” Lục Hoặc nhỏ mở miệng, cậu muốn cướp về, “Chú tặng cho tớ.”

Lục Vinh Diệu bị trong nhà chiều quen, thứ cậu ta thích đều phải có được, đối với cậu ta, đồ của Lục Hoặc chính là của cậu ta.

Cậu ta nâng cằm, có vài phần kiêu ngạo, “Thứ đồ này ai thèm thích.” Nói rồi cậu ta trực tiếp dùng tay bóp cá vàng.

“Bùm!” Một tiếng, quả bóng nổ.

Lục Hoặc nhỏ ngơ ngác nhìn quả bóng bị Lục Vinh Diệu ném trên mặt đất, cậu theo bản năng ôm chặt thỏ con.



Thỏ con lớn tầm một bàn tay giật giật, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Lục Vinh Diệu, cậu ta tiến lên, duỗi tay đoạt lấy, “Đưa con thỏ cho tôi.”

Lục Hoặc nhỏ né tránh tay Lục Vinh Diệu, “Con thỏ là của tớ, không cho.”

“Đồ của mày đều là của tao, tao bảo mày đưa thì phải đưa.” Lục Vinh Diệu vừa kiêu ngạo vừa bá đạo.

Lục Hoặc nhỏ nhìn ông cụ Lục cầu xin, “Ông ơi, thỏ con là của cháu.”

Ông cụ Lục mở miệng: “Cho Vinh Diệu mượn chơi, em sẽ trả lại cho cháu.”

Ông cụ dung túng lòng tham và dã tâm của đứa cháu Lục Vinh Diệu, làm người thừa kế của tập đoàn, thứ cần có chính là dã tâm mới có thể dẫn dắt Lục thị đi xa hơn.

Lục Vinh Diệu càng kiêu ngạo, “Ông bảo mày đưa thỏ cho tao.”

Con thỏ nho nhỏ bị dọa sợ, vẫn luôn trốn trong lòng ngực Lục Hoặc nhỏ, con thỏ bị Lục Vinh Diệu nắm lỗ tai kéo ra.

Cậu ta đắc ý nắm hai lỗ tai của thỏ con, giơ con thỏ lên, thỏ con đau đến mức dãy dụa loạn lên, “Bây giờ con thỏ là của tao.”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống từ đôi mắt đen bóng to tròn của Lục Hoặc.

Kiều Tịch đau lòng chết mất.

Ông cụ Lục phạt Lục Hoặc nhỏ đêm nay đi phòng tối kiểm điểm, không được ăn cơm chiều. Trước khi đi phòng tối, Lục Hoặc còn phải chịu phạt nữa.

Ông cụ Lục bảo quản gia đưa roi tới, “Cháu trốn ra ngoài chơi hại mọi người phải đi tìm, sự tùy hứng của cháu tạo thành việc lãng phí nhân lực và vật lực của nhiều người như vậy, vươn tay ra đây.”

Bàn tay nho nhỏ vươn ra.

Cậu bé Lục Hoặc cúi đầu, roi rơi xuống, nước mắt của cậu cũng rơi xuống trên hai chân.

Cậu mím môi, Hoặc Hoặc không đau, Hoặc Hoặc không đau.

Lá mầm non trên đỉnh đầu không ngừng lắc lư.

Chỉ một lát, lòng bàn tay của Lục Hoặc nhỏ liền đỏ bừng, bởi vì đau, tay nhỏ của cậu theo bản năng rụt lại.

Kiều Tịch kiềm chế xúc động cướp lấy roi trong tay ông cụ Lục, cô cắn chặt răng, duỗi tay đặt lên trên tay Lục Hoặc nhỏ.

Giây tiếp theo, roi hung hăng quất vào bàn tay Kiều Tịch.

Đau chết mất!

Ông cụ Lục ra tay hiển nhiên không hề lưu tình, “Bộp” một tiếng, không có người nào phát hiện Kiều Tịch bị đánh thay Lục Hoặc nhỏ.

Lần thứ hai, lần thứ ba tiếp tục đánh vào lòng bàn tay Kiều Tịch, trong hiện thực, tay cô đỏ lên.

Lục Hoặc nhỏ nâng tay lên, cậu cảm giác tay của mình được một thứ mềm mại ấm áp bao bọc, cho dù ông nội đánh cậu cũng không đau chút nào.

Đôi mắt to đen láy nghi hoặc chớp chớp, nước mắt treo trên lông mi chảy xuống, nhóc đáng thương Lục Hoặc không khóc.

Đôi mắt của Kiều Tịch ngồi trước màn hình lớn đều đỏ lên, ông cụ Lục còn đang đánh tay cô, cô đau đến đến mức đôi mắt ướt lệ.

Cho dù là trước khi xuyên tới, hay sau khi xuyên tới, cơ thể của cô đều được nuông chiều, đừng nói là bị đánh, ngay cả thủ công cũng không làm, một đôi tay được bảo dưỡng vừa trắng vừa mềm mịn, sao Kiều Tịch chịu được bị đánh hung dữ như vậy?

Bạo Phú nhìn chủ nhân bị đánh, cậu đau lòng muốn chết, “Chủ nhân, cô thu tay đi, cô đã bị đánh 8 cái rồi.”

Kiều Tịch hít hít cái mũi, khóe mắt đỏ lên như sắc anh đào khiến người ta đau lòng, cô cắn răng, “Không được, như vậy thì mất công tôi bị đánh.”

Mấy cái cuối cùng, sự tức giận của ông cụ Lục giảm bớt, giảm nhẹ sức, nhưng Kiều Tịch cũng rất đau.

Sau khi ông cụ Lục thu roi lại, lòng bàn tay Kiều Tịch nóng rát, còn sưng đỏ nữa.

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú khóc nức nở, “Chủ nhân chịu khổ rồi.”

Kiều Tịch cũng cảm thấy chính mình chịu khổ, cô hận không thể bây giờ đi nói với Lục Hoặc, nói cho anh biết cô vì anh làm cái gì.

Nhưng mà nghĩ đến bản thân không được nói gì cả, cô giúp Lục Hoặc nhỏ, Lục Hoặc cái gì cũng không biết, biết rồi cũng sẽ không nhớ rõ cô, cô vừa tức vừa đau, còn có cảm giác tủi thân lạ thường.

Kiều Tịch ngồi trên giường, tủi thân thổi thổi lòng bàn tay của mình, tốt nhất là Lục Hoặc đối xử với cô tốt một chút, nếu không……

Cô sẽ nhéo lá mầm non của anh, làm anh khóc!