Chương 15

Vào giây cuối cùng, Kiều Tịch vẫn thu hồi lực tay, không dùng sức, cô lo lắng nhéo hỏng lá mầm non kia, một cây nho nhỏ vừa non vừa mềm, cô vừa đυ.ng vào lá mầm non còn run run, thật đáng yêu.

Cô thử dùng ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa một lá mầm của cây nhỏ kia.

Trên xe lăn, cơ thể của thiếu niên đột nhiên run lên, ngay sau đó trở nên căng thẳng.

Anh không thể tưởng tượng được chuyện gì đang diễn ra.

Một giây trước Lục Hoặc còn ngồi rất thẳng, bây giờ lại mất hết sức lực dựa vào trên xe lăn, anh cúi đầu, gương mặt thanh tuấn nhuộm màu hồng nhạt, đôi mắt đen nhánh ướt át.

Bàn tay anh đặt trên tay vịn, miễn cưỡng duy trì cơ thể.

Cảm nhận được sự run rẩy của anh, con thỏ Tức Hỏa trên đùi sợ tới mức nhảy loạn lên, gần như sắp rơi xuống mặt đất.

Kiều Tịch đứng phía sau xấu lắm, cô giống như thợ săn chèn ép con vật đến bên vách núi, sau đó mạnh mẽ ra tay, hai ngón tay cô nhẹ nhàng nhéo lấy lá mầm nhòn nhọn kia.

Lục Hoặc trên xe lăn rốt cuộc chống đỡ không được, cơ thể anh mềm nhũn, hoàn toàn tựa lưng vào ghế ngồi, thậm chí Kiều Tịch có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, có chút hổn hển còn khàn giọng nữa.

Kiều Tịch bị kí©h thí©ɧ đến run tay, lá mầm trên đỉnh đầu Lục Hoặc lại bị nhéo một chút.

Thiếu niên sao có thể chống đỡ được? Cho dù anh cắn chặt răng nhưng một tiếng kêu rên trầm thấp vẫn tràn ra từ trong miệng.

Kiều Tịch nghe đến mức đỏ mặt.

Cô vội thu tay lại, giả vờ vô tội, “Lục Hoặc, anh làm sao vậy?”

Lục Hoặc cắn chặt răng, trên trán đổ không ít mồ hôi.

“Có phải anh không thoải mái không? Em đẩy anh lên xe.” Kiều Tịch không tiếp tục làm khó xử anh, vội đẩy anh về xe.

Ở nơi xa, ánh mắt Hoắc Vũ âm u, anh ấy nhìn Kiều Tịch xoay người đuổi theo người con trai ngồi trên xe lăn, cong eo nói gì đó với đối phương, sau đó đẩy đối phương rời đi, toàn bộ quá trình đều không quay đầu lại nhìn anh ấy một cái.

Đối phương là một người què, anh ấy cũng không lo lắng Kiều Tịch sẽ thích đối phương.

Hoắc Vũ vuốt chân mày.

Ngược lại, anh ấy lo lắng Kiều Tịch muốn mượn người con trai trên xe lăn kia để kí©h thí©ɧ anh ấy, dựa theo tính cách tùy hứng kiêu căng của Kiều Tịch lúc trước, quả thật có thể làm ra chuyện như vậy.

Tài xế dừng xe ở gần đó.

Trong xe, Lục Hoặc tựa lưng vào ghế ngồi, hô hấp của anh rất nặng nề, gương mặt lạnh lùng đỏ bừng lên, con ngươi đen nhánh cũng ngập nước.

Gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, có thể thấy được sức nắm tay vịn của anh mạnh đến mức nào.

“Lục Hoặc, anh có muốn uống nước không?” Nghe hơi thở nhẹ nhàng bên tai, Kiều Tịch cảm thấy mình hơi khát.

Lục Hoặc duỗi tay cầm lấy nước khoáng mà Kiều Tịch đưa qua, anh uống mấy hớp, vài giọt nước rơi xuống từ bên miệng anh đi vào cổ áo.

Một tay anh cởi bỏ hai cúc áo, rõ ràng là gương mặt sạch sẽ xuất trần, lập tức lây dính dục vọng, gợi cảm đến rối tinh rối mù.

“Đỡ chút không?” Kiều Tịch hỏi anh.

Lục Hoặc cúi đầu, nhắm mắt lại, “Ừm.”

Một hồi lâu, lúc anh lại mở mắt, trên gương mặt lạnh lùng của anh vẫn đỏ ửng như cũ, đuôi mắt cũng đỏ, nhưng mà con ngươi đen nhánh đã bình tĩnh lại.

Lúc này, Kiều Tịch đã ức hiếp Lục Hoặc quá tàn nhẫn rồi.

Nhưng mà cô thật quá đáng nha, không có chút áy náy nào, thậm chí lần sau muốn xấu xa hơn, nhéo lá mầm non trên đỉnh đầu Lục Hoặc ác liệt hơn.

“Lục Hoặc, lúc nãy có phải anh giận nên mới đột nhiên không thoải mái như vậy?” Kiều Tịch mở to đôi mắt xinh đẹp, còn phản kích anh, “Anh xem, tự mình tức giận đến mức bệnh ra rồi.”

Đối diện với ánh mắt đơn thuần của Kiều Tịch, hai tai Lục Hoặc đỏ lên đến mức nhỏ máu, anh cũng không mở miệng giải thích sự kỳ quái của cơ thể mình.

Con thỏ trên đùi Lục Hoặc bị dọa đến không dám nhúc nhích, bây giờ Lục Hoặc bình thường lại, con thỏ trắng mới cử động.

“Trả cho cô.” Lục Hoặc đưa con thỏ cho Kiều Tịch.

“Anh giúp em nuôi trước đi, chờ nó lớn hơn một chút thì anh trả lại cho em, bây giờ nó nhỏ quá, chắc chắn sẽ bị em nuôi chết mất.” Vốn dĩ con thỏ này là mua cho Lục Hoặc, cô căn bản không tính nuôi nó.

“Anh xem, Tức Hỏa rất thích anh.” Kiều Tịch không duỗi tay tiếp nhận con thỏ.

Lục Hoặc nhìn cô một cái thật sâu, không nói gì nữa.

Xe dừng ở cửa sau Lục gia, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc xuống xe, lúc này, điện thoại cô vang lên.

Là mẹ Kiều gọi tới, hỏi cô có phải đang trên đường tới hay không.

“Tôi có thể tự đi vào.” Lục Hoặc nói, giọng nói của anh còn chưa khôi phục lại, ôi, dễ nghe đến mức khiến lỗ tai người ta mềm nhũn.



“Em đi đây.” Vốn dĩ Kiều Tịch chỉ còn lại hơn hai ngày tuổi thọ, nhưng cả ngày hôm nay cô lại hấp thu thêm 15% năng lượng vàng, có thể tăng thêm 45 giờ tuổi thọ.

Lục Hoặc khẽ lên tiếng, anh rũ mi mắt, tay nhẹ nhàng vỗ về con thỏ trắng.

Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp của cô gái phả lên vành tai anh, tạo nên một đợt tê dại, “Anh yên tâm, em chỉ cảm thấy hứng thú với anh, em sẽ không thích người khác.”

Nói rồi, Kiều Tịch xoay người rời đi.

Lục Hoặc ngước mắt nhìn bóng dáng của cô gái, dải lụa trên mái tóc cô xiêu vẹo, là do anh đích thân buộc lên.

Anh cúi đầu nhìn con thỏ trắng trên tay, làm sao bây giờ, anh không nhịn được lòng tham của mình, bùn ở cống ngầm cũng vọng tưởng chạm vào ánh sáng trên bầu trời.

Kiều Tịch rời khỏi, Lục Hoặc từ cửa sau trở lại phòng.

Mới vừa vào cửa, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy ông cụ Lục ngồi ở trong nhà, đứng bên cạnh là quản gia Lục còn có người hầu gái đang run bần bật.

Hiển nhiên, việc anh đi ra ngoài đã bị phát hiện.

Ông cụ Lục đã đợi trong căn phòng này nửa ngày, thời gian càng dài, lửa giận tích tụ của ông càng mạnh. Ông nhìn bong bóng buộc trên xe lăn của Lục Hoặc và con thỏ trên tay anh, thật không biết anh đang làm cái gì.

“Đi nơi nào?” Ông cụ Lục mở miệng.

“Đi ra ngoài hít thở không khí.” Vẻ mặt Lục Hoặc không đổi.

“Cháu phải nhớ kỹ lời nói của ông, ngoan ngoãn ở chỗ nãy, không cần đi nơi nào khác.” Ông cụ Lục bảo quản gia Lục và người hầu gái đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn ông và Lục Hoặc.

“Cháu biết cơ thể của mình, hẳn là hiểu rõ ông làm thế là vì muốn tốt cho cháu.” Dù sao Lục Hoặc cũng là cháu mình, ông không có khả năng hại anh.

“Nhốt tôi lại, là vì muốn tốt cho tôi?” Lục Hoặc cười giễu cợt, trong giọng nói tràn ngập sự trào phúng.

“Ít nhất có thể bảo đảm an toàn của cháu.”

“Thà rằng nuôi tôi thành phế vật cũng muốn giam tôi lại?” Ánh mắt Lục Hoặc hết sức châm chọc.

Gương mặt nghiêm nghị của ông cụ Lục mang theo sự cố chấp, “Đúng vậy.”

“Lần này chuyện cháu đi ra ngoài, ông sẽ không truy cứu, ông sẽ sắp xếp người khác đến chăm sóc cháu.” Ông cụ Lục nhớ tới sự trách móc của con trai trưởng ở trong mơ, trong mắt ông có thêm vài phần xúc động, rốt cuộc nhẹ giọng nói, “Tiểu Hoặc, ông nội là vì muốn tốt cho cháu, cơ thể của cháu quái dị, trên thế giới này không ai có thể tiếp thu người khuyết tật, kỳ dị như cháu đâu.”

Con trai trưởng đã không còn nữa, ông không thể để máu thịt duy nhất của con trai cũng mất luôn.

Lời nói ông cụ Lục đầy thấm thía, “Cháu chỉ có thể che giấu cả đời, nếu bị người khác phát hiện, ông cũng chưa chắc có thể bảo vệ cháu.”

Chỉ có đưa Lục Hoặc ra khỏi tầm mắt của mọi người, anh mới có thể an toàn.

“Nếu có người không chê chân của tôi……” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc mang theo vài phần không xác định.

“Trong thời gian ngắn khả năng sẽ không chê, nhưng thời gian dài, đối phương sẽ ý thức được sự phiền phức mà cháu mang đến, đối phương sẽ chán ghét, đến lúc đó, người bị tổn thương chỉ có cháu.” Ông cụ Lục biết tính cách Lục Hoặc đơn thuần, ông chỉ có thể đả kích anh, như vậy anh mới không có quá nhiều vọng tưởng, “Hơn nữa, cháu không chỉ là chân có vấn đề.”

Môi mỏng Lục Hoặc gắt gao mím chặt, anh nhìn chằm chằm hai chân mình.

Sự ấm áp của cô gái dừng lại trên vành tai anh lúc nãy hoàn toàn biến mất.

Một người yếu ớt như cô, ngay cả cởi dải lụa trên chân, cột tóc đều cần người chăm sóc, sao có thể chịu đựng được một tên tàn phế như anh liên lụy?

Cảm giác mới mẽ cũng sẽ có một ngày bị những phiền phức ngày càng tăng làm phai mờ.

Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc dần dần tối xuống, một chút lòng tham vừa dâng lên lúc nãy bị cưỡng chế ép xuống.

Trong phòng riêng, Kiều Tịch cũng không biết chuyện Lục Hoặc đi ra ngoài đã bị phát hiện.

Lúc cô tới, mẹ Kiều và mẹ Hoắc Vũ đã sớm ngồi bên bàn ăn, Hoắc Vũ cũng tới rồi, mà ở đây còn có Triệu Vũ Tích.

Xì, đây là nam chính và nữ chính chạm mặt.

Kiều Tịch hy vọng Triệu Vũ Tích và Hoắc Vũ nhanh chóng ở bên nhau, miễn cho Triệu Vũ Tích trọng sinh lại mơ ước Lục Hoặc.

“Tiểu Tịch tới rồi, nhanh qua đây ngồi.” Mẹ Hoắc thấy Kiều Tịch, bà ấy lập tức cười, bà ấy rất thích Kiều Tịch.

Kiều Tịch đi qua chào hỏi với bà ấy, sau đó giả bộ không nhìn thấy hành động kéo ghế giúp cô của Hoắc Vũ, cô đi đến ngồi bên cạnh mẹ Kiều.

Mẹ Hoắc vẫn luôn rất thích Kiều Tịch, cũng hy vọng cô trở thành con dâu của mình, khoan hãy nói đến tình cảm của hai nhà, điều kiện của Kiều Tịch ưu tú, lớn lên xinh đẹp nhất, hơn nữa con trai bà cũng thích, bà ấy đã sớm coi Kiều Tịch là con dâu của mình.

“Hiểu Tình, cậu nói xem cậu nuôi con gái thế nào mà mấy năm không gặp, đứa nhỏ Tiểu Tịch này trổ mã quá xinh đẹp, thiếu chút nữa tớ đã không dời được mắt.” Nói rồi, mẹ Hoắc nhìn con trai bên cạnh, anh ấy không hề che giấu mà nhìn chằm chằm Kiều Tịch.

Mẹ Kiều thích nhất là nghe người khác khen con gái, nghe vậy, bà cười nói: “Tớ và lão Kiều đặt con gái trong lòng bàn tay nuôi dưỡng, mỗi ngày chỉ sợ con bé có chỗ nào khó chịu, quả thực hao hết tâm huyết.”

Ở bên cạnh, Triệu Vũ Tích nghe lời khen của mẹ Hoắc đối với Kiều Tịch, trong lòng cô ta rất khó chịu.

Đời trước, giữa cô ta và Hoắc Vũ có rất nhiều hiểu lầm khó khăn, trong đó có một bộ phận chính là bởi vì mẹ Hoắc không thích cô ta, khắp nơi làm khó dễ, bà ấy cảm thấy xuất thân của cô ta không tốt, không xứng với Hoắc Vũ.

Thì ra Kiều Tịch mới là con dâu hoàn mỹ trong lòng bà.



Triệu Vũ Tích nhìn về phía mẹ Kiều, Kiều Tịch yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, da trắng tóc đen, gương mặt xinh đẹp động lòng người, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo.

Thật đúng là làm người khác cực kỳ hâm mộ.

Triệu Vũ Tích dời ánh mắt, đôi mắt nhìn về phía Hoắc Vũ ở đối diện.

Quả nhiên, đối phương đang nhìn chằm chằm Kiều Tịch. Cho dù cô ta từng nói muốn rời xa Hoắc Vũ, nhưng ở đời trước, cuối cùng cô ta vẫn cùng anh có những phút giây vui vẻ, tình yêu của cô dành cho anh không có khả năng biến mất nhanh như vậy.

Triệu Vũ Tích cảm thấy trước ngực như bị nhét một cục bông, rất khó chịu.

Mọi người đều thích gương mặt kia của Kiều Tịch.

Triệu Vũ Tích cắn môi, cô ta hỏi hệ thống, nhiệm vụ cấp ba của cô ta thất bại, khi nào thì làm nhiệm vụ cấp 4, bây giờ cô ta rất muốn thăng cấp ống kính.

Đến lúc đó, Hoắc Vũ mới có thể nhìn thấy cô ta, ngay cả mẹ Hoắc cũng sẽ nhìn cô ta với con mắt khác.

Bên kia, Bạo Phú nói với Kiều Tịch, “Chủ nhân, người phụ nữ xấu xa không chờ nổi mà muốn làm nhiệm vụ.”

Kiều Tịch ngẩn ra, chân Triệu Vũ Tích bị thương, cô ta tính chống nạng đi trồng cây?

Xì, thật đúng là liều mạng.

“Tiểu Tịch, sao không nói chuyện với Hoắc Vũ, hai đứa có phải lâu lắm không gặp nên cảm thấy xa lạ không?” Mẹ Kiều thấy Hoắc Vũ vẫn luôn nhìn con gái, nhưng mà con gái không cho đối phương chút ánh mắt nào.

Triệu Vũ Tích lo lắng mở miệng: “Tiểu Tịch có phải trái tim không thoải mái không?”

Mẹ Kiều bối rối: “Tiểu Tịch, con không thoải mái à?”

Đáy mắt Hoắc Vũ mang theo sự lo lắng, giọng nói có thêm vài phần cẩn thận, là sự dịu dàng mà Triệu Vũ Tích chưa từng có được, “Tiểu Tịch, anh đưa em đi bệnh viện.”

Mẹ Hoắc thầm ưu sầu, mỗi một chỗ của Kiều Tịch bà ấy đều rất vừa lòng, duy nhất cơ thể của cô chính là vấn đề mà bà ấy lo lắng, trên thế giới thật sự không có người hoàn hảo.

Kiều Tịch cười, “Tôi không sao, mọi ngươi xem sắc mặt của tôi, giống bị gì à?”

Ánh mắt mọi người dừng lại trên mặt Kiều Tịch, gương mặt trong trắng lộ hồng, phiếm màu hồng nhạt, xinh đẹp lại động lòng người, hô hấp rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.

Trái tim nhấc lên của mẹ Kiều mới buông xuống.

Triệu Vũ Tích quan tâm nói: “Tiểu Tịch, em không thể sơ ý như vậy, em có bệnh tim nghiêm trọng, sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào, vẫn nên chuẩn bị cho tốt mới được.”

Một ngày kia, Kiều Tịch sẽ đột nhiên không còn nữa.

“Em rất rõ ràng cơ thể của mình như thế nào, chị không cần nhắc nhở em sẽ phát bệnh nhiều lần như thế, người không quen sẽ tưởng chị đang nguyền rủa em.” Kiều Tịch ý vị thâm trường nhìn Triệu Vũ Tích.

Đối phương cố tình nhắc tới bệnh của cô nhiều lần ở trước mặt Hoắc Vũ và mẹ Hoắc, động cơ rất rõ ràng.

Đối phương chơi mấy trò khôn vặt thì được, nhưng không thể dẫm lên người cô để đi lên.

Triệu Vũ Tích sửng sốt, ánh mắt Kiều Tịch như nhìn rõ đáy lòng cô ta, cô ta cúi đầu, vội xin lỗi, “Tiểu Tịch, chị chỉ là quan tâm em, tuyệt đối không có ác ý, thật xin lỗi.”

Mẹ Kiều vội khuyên giải, “Được rồi, Tiểu Tịch không sao là được.”

Bà vỗ tay của Triệu Vũ Tích, “Tiểu Tịch không thích nghe những lời xui xẻo, sau này cháu ít nói.”

Trong lòng Triệu Vũ Tích có chút hụt hẫng, cô ta thật lòng muốn nhắc nhở Kiều Tịch rằng cô sắp chết, nhưng đối phương cũng không tin tưởng, “Dì nhỏ, sau này cháu sẽ chú ý.”

Kiều Tịch lười để ý Triệu Vũ Tích, lúc này, cô nhận được tin nhắn của người hầu Lục gia gửi tới, chuyện Lục Hoặc đi ra ngoài bị ông cụ Lục phát hiện.

Kiều Tịch nhớ tới sau khi Lục Hoặc nhỏ đi ra ngoài thì bị phạt đánh lòng bàn tay, còn bị nhốt trong phòng tối, lần này Lục Hoặc bị phát hiện đi ra ngoài, không biết sẽ có trừng phạt gì chờ anh.

Ngày hôm sau, Kiều Tịch trực tiếp chạy tới Lục gia tìm Lục Hoặc, nhưng mà vẫn bị ông cụ Lục chặn lại. Cửa sau bị khóa lại, người chăm sóc Lục Hoặc cũng bị đổi, cô căn bản không có cách đi vào.

Hiện tại, trên người cô chỉ còn lại hơn ba ngày tuổi thọ, cô phải đến bên cạnh Lục Hoặc trong khoảng thời gian này.

*

Hai ngày này, Lục Hoặc đều ngồi trước cửa sổ, anh yên tĩnh nhìn sân vườn trống rỗng bên ngoài.

Bóng dáng của cô gái sẽ không xuất hiện nữa.

Thỏ con nhảy lên cửa sổ, ngồi ngay ngắn, đôi mắt đỏ đỏ cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bàn tay to có đốt ngón tay rõ ràng của Lục Hoặc nhẹ vỗ về đầu của nó, “Tức Hỏa, chủ nhân của em không cần em nữa.”

Khóe môi anh hơi mím, “Cũng không cần anh.”

Anh đã quen rồi.

Trên đỉnh đầu, lá mầm non đong đưa trái phải.