Chương 18

Dưới đầu ngón tay là làn da đầy mềm mại, tinh tế của cô gái, Lục Hoặc chỉ nhẹ nhàng véo một cái liền thu tay lại.

Anh hỏi Kiều Tịch, “Cô đang tính làm gì?”

Kiều Tịch trừng anh, “Em đang làm chuyện tốt!”

Hôm nay Lục Hoặc vẫn mặc áo sơmi trắng, sạch sẽ thoải mái, gương mặt hiện lên sự ngây ngô, mi mắt anh hơi mỏng, đuôi mắt hơi cong, có thể là vì không thích cười nên môi mỏng của anh hơi mím lại đầy xa cách.

Anh yên tĩnh ngồi đó không nói gì cũng đẹp đến quá mức.

Không thể không nói, vẻ ngoài của Lục Hoặc hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Kiều Tịch.

Anh cười nhẹ, trái tim nhỏ của Kiều Tịch đột nhiên nhảy dựng lên “Làm chuyện tốt gì?”

Nam sắc mê hoặc người, huống chi bé đáng thương này là tuyệt sắc.

Kiều Tịch nói với anh, “Lúc ăn cơm chị Tình nhìn thấy chồng chị ấy xuất hiện cùng người phụ nữ khác, lúc nãy chồng của chị ấy lại ôm người phụ nữ kia vào mua bánh.”

“Em coi như là gián tiếp làm chị Tình phát hiện chồng ngoại tình.” Nếu đợi đến lúc căn nhà bị chồng bán đi, tiền bị chồng lấy đi, đến lúc đó, Ôn Tình còn thảm hại hơn.

Kế hoạch công lược của Triệu Vũ Tích là khiến Ôn Tình mất đi tất cả, sau đó cướp đi năng lượng xanh.

“Sao cô lại biết được những thứ này?”

Kiều Tịch nói dối không chút chột dạ: “Em tìm người điều tra, em muốn bảo đảm người chăm sóc anh không có vấn đề, thuận tiện tra ra mấy thứ này.”

Lục Hoặc nhìn cô thật sâu, cười phì: “Xen vào việc của người khác.”

Kiều Tịch nắm chặt tay mới nhịn được không cầm lấy lá mầm non trên đỉnh đầu của anh.

Ở cửa hàng, Ôn Tình đi vào, người xếp hàng không ít.

Phương Chí Hải đưa người phụ nữ xếp hàng ở phía trước, hai người tay nắm tay, cơ thể dựa sát, rất thân mật.

“Loại nào ăn ngon?” Bạn gái nũng nịu hỏi người đàn ông .

Phương Chí Hải đẩy mắt kính, “Bánh hoa hồng của quán này ngon nhất.”

Bạn gái tò mò, “Sao anh biết thế?”

“Trước kia anh thường tới đây xếp hàng, sao mà không biết được.”

Bạn gái liếc anh, “Một người đàn ông như anh cũng thích ăn ngọt?” Cô ấy nghĩ tới gì đó, “Không phải là vị kia của anh thích ăn chứ.”

“Ghen tị?” Phương Chí Hải dùng ngón tay cọ nhẹ mũi của bạn gái, trong mắt chứa sự cưng chiều, “Bây giờ cô ấy đã không thích ăn rồi.”

Bạn gái bĩu môi, “Bất kể cô ấy có thích ăn hay không, sau này anh chỉ có thể mua cho em ăn.”

Phương Chí Hải vừa định gật đầu, anh ta lơ đãng đối diện với người phụ nữ ở đối diện, như bị hoảng sợ, anh ta hất tay bạn gái bên cạnh theo bản năng.

“Tình Tình……” Giọng nói Phương Chí Hải gần như nghẹn trong cổ họng.

Bạn nữ nghi hoặc nhìn Phương Chí Hải, theo tầm mắt anh, cô ấy nhìn thấy người phụ nữ ở đối diện, nháy mắt hiểu rõ.

Cô ấy cười đầy khinh thường.

Ôn Tình xoay người rời đi.

Trong xe, không bao lâu Kiều Tịch đã thấy Ôn Tình trở về.

Cô ấy lên xe, sau khi đóng cửa xe, một người đàn ông đeo kính đứng bên ngoài không ngừng đậpcửa xe.

“Kiều tiểu thư, có thể lái xe không?” Ôn Tình nghẹn ngào hỏi Kiều Tịch.

Kiều Tịch gật đầu, “Lái xe đi.”

Xe chạy, người đàn ông bên ngoài dần dần biến mất.

Ôn Tình vừa xấu hổ vừa đau xót, cô ấy nói xin lỗi: “Rất xin lỗi Kiều tiểu thư, tôi không mua được bánh hoa hồng.”

Kiều Tịch lắc đầu, “Không sao, bây giờ tôi cũng không muốn ăn lắm.”

Xe lái đến một chỗ xa xôi.

Sau khi xuống xe Ôn Tình mới phát hiện, vậy mà lại đến trại trẻ mồ côi.

Đôi mắt Ôn Tình đỏ bừng, lúc nãy ở trên xe cô ấy vẫn luôn nhịn lại không khóc thành tiếng.

Kiều Tịch bảo tài xế đưa đồ phía sau cốp xe xuống, “Chúng ta vào đi thôi.”

Lục Hoặc nhướng mày, “Hửm?”

Kiều Tịch cong môi, “Đưa anh đi làm chuyện tốt.”

Làm nhiều chuyện tốt cũng có lợi cho việc giảm bớt năng lượng đen trên người Lục Hoặc.



Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đi vào, Ôn Tình vội đuổi kịp.

Trong trại trẻ mồ côi, thời gian làm việc, nghỉ ngơi và hoạt động của trẻ em ở đây đều rất quy luật, bây giờ các bạn nhỏ đang tự do chơi đùa trong sân bóng lớn bằng nửa trại trẻ.

Thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc xuất hiện, có một số bạn nhỏ dừng lại, yên tĩnh nhìn mấy người họ.

Kiều Tịch đã trao đổi qua điện thoại với người phụ trách từ trước, nhân viên đưa nhóm người Kiều Tịch đi vào tham quan.

Lần đầu tiên Ôn Tình tới tham quan trại trẻ mồ côi, một đứa bé ôm bóng nhỏ, lơ đãng đυ.ng phải chân cô ấy, té ngã trên mặt đất, cô ấy sợ tới mức vội bế đứa bé lên.

“Thật xin lỗi, dì làm cháu ngã rồi.”

Chân của cô bé không tốt, thoạt nhìn rất hiểu chuyện, cô bé ôm bóng nhỏ lắc đầu, “Không đau, Hân Tử không đau.”

Cô bé vươn bàn tay nho nhỏ sờ nơi đυ.ng phải Ôn Tình lúc nãy, “Chân của dì đau không?”

Trái tim Ôn Tình lập tức mềm nhũn, trong mắt đỏ lên vì khóc của cô ấy đều là sự dịu dàng, “Dì cũng không đau.”

Lúc Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc từ văn phòng của người phụ trách đi ra chỉ thấy Ôn Tình ôm một đứa bé chơi đùa, sắc mặt cô ấy bình tĩnh lại không ít, đôi mắt cũng không đỏ như vậy nữa, còn bị đứa bé trêu chọc đến cười rộ lên.

Hân Tử rất ngoan rất ngoan, cô bé hỏi Ôn Tình vì sao đôi mắt đỏ thế, còn nhón chân giúp cô ấy thổi.

Đôi mắt to của Hân Tử cười thành hình trăng non, “Thổi thổi thì không đau nữa, thổi thổi thì không đỏ nữa.”

Ôn Tình ôm cơ thể mềm mại của cô bé, nhìn ánh mắt hồn nhiên của cô bé, l*иg ngực nghẹn lại của cô ấy trở nên thoải mái hơn, trên thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp.

Dưới ánh mặt trời, tiếng cười dễ nghe.

Kiều Tịch chậm rãi đẩy Lục Hoặc, “Anh biết làm thế nào để quên đi những điều không vui không?”

Nhìn thấy năng lượng xanh trên tay Ôn Tình cách đó không xa cũng không giảm xuống, ngược lại tăng lên, Kiều Tịch cười nói: “Chỉ cần tìm chuyện vui vẻ để che lấp là được rồi.”

Kiều Tịch cong lưng tiến đến bên tai Lục Hoặc, giọng nói mềm nhẹ của cô có chút đắc ý, “Lúc anh không vui hãy nhớ đến em, sẽ vui lên đấy.”

“Đi, chúng ta đi tặng quà cho các bạn nhỏ.”

Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong mắt Lục Hoặc, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt anh rút đi.

Trên đường trở về, từ khi Ôn Tình biết chồng mình ngoại tình cảm giác như trời sập xuống, đến khi buổi chiều ở trại trẻ mồ côi có khoảng thời gian vui sướиɠ, cô ấy thay đổi cảm xúc rất nhanh, tâm trạng cũng bình tĩnh nhiều rồi.

Xe dừng ở cửa sau Lục gia.

Sau khi xuống xe, Ôn Tình hướng về Kiều Tịch, muốn nói lại thôi, “Kiều tiểu thư……”

Cô ấy cứ cảm thấy lần này đi trại trẻ mồ côi thăm các bạn nhỏ là vì cô ấy.

“Hửm?” Kiều Tịch đứng trước mặt cô ấy.

“Cảm ơn cô.” Bất kể thế nào, Ôn Tình rất cảm ơn buổi chiều này.

Nếu không phải vì Kiều Tịch đưa cô ấy đi trại trẻ mồ côi, có lẽ cô ấy chỉ biết về đến nhà đối diện với đại gia đình phiền phức kia, nhốt mình trong phòng khóc, mặc cho cảm xúc sụp đổ.

Kiều Tịch lắc đầu, cô trêu ghẹo nói: “Không cần cảm ơn tôi, sau này tôi và Lục Hoặc gặp mặt còn phải nhờ chị Tình thường xuyên.”

Ôn Tình không khỏi cười lên.

Tuy rằng rất xin lỗi ông cụ Lục, nhưng cô ấy càng muốn giúp Kiều Tịch.

Ôn Tình nói với Kiều Tịch, “Lát nữa tôi sẽ xin nghỉ về nhà xử lý một chút chuyện, ngày mai sẽ không tới.”

Kiều Tịch có chút tiếc nuối, ngày mai cô không thể tới tìm Lục Hoặc.

Cô quay đầu nhìn thiếu niên trên xe lăn, ánh chiều tà rơi xuống trên người anh như nhuộm lên một tầng sáng mềm mại.

Kiều Tịch ngồi xổm trước người Lục Hoặc, nhét một hộp quà vào trong tay anh.

Lục Hoặc nhìn cô, “Đây là cái gì?”

“Anh đi về rồi mở ra.” Kiều Tịch xoay người rời đi.

“Hoặc thiếu gia, Kiều tiểu thư đối với cậu thật tốt.” Ôn Tình không khỏi cảm thán.

Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt lạnh lẽo của Lục Hoặc càng thêm mềm mại, môi mỏng của anh hơi nhếch lên, “Ừm.”

Lúc về đến nhà, Kiều Tịch đúng lúc gặp phải Triệu Vũ Tích từ bên ngoài về.

Từ cách ăn mặc của đối phương, Kiều Tịch biết cô ta hôm nay vẫn đi trồng cây, thật đúng là có nghị lực, cô đều muốn khen đối phương là người trồng cây cừ khôi.

Bạo Phú báo lại: “Chủ nhân, người phụ nữ xấu xa đó hôm nay trồng được 49 cây, cộng với ngày hôm qua, chính là 100 cây.”

Kiều Tịch nhớ tới Ôn Tình phải về nhà xử lý chuyện của Phương Chí Hải, lần này cây mà Triệu Vũ Tích trồng có phải uổng phí không, rất nhanh sẽ có kết quả.

“Chủ nhân, nhiệm vụ của cô ta đã thất bại vào một giây trước.”

Kiều Tịch có chút kinh ngạc, quả nhiên, cô thấy sắc mặt của Triệu Vũ Tích ở phía đối diện rất khó coi.

Hôm nay tâm trạng của mẹ Kiều rất tốt, thấy con gái trở về, bà vội kéo con gái đến bên người, “Bữa tiệc sinh nhật của con, mẹ đã chuẩn bị tốt rồi, đến lúc đó Tịch Tịch chỉ cần xinh đẹp tham dự là được.”



“Sinh nhật của con?” Kiều Tịch hơi ngạc nhiên.

“Đứa nhỏ này, mẹ đã bắt đầu chuẩn bị từ nhiều ngày trước, con quên rồi à? Ngày mai mẹ bảo người ta đưa trang sức và lễ phục tới, con nhìn xem có thích không.” Mẹ Kiều thích nhất là trang điểm cho con gái mình.

Mẹ Kiều quay đầu nói với Triệu Vũ Tích: “Tích Tích, ngày mai cháu cũng chọn mấy bộ quần áo.”

Triệu Vũ Tích gật đầu, ánh sáng nơi đáy mắt của cô ta tối xuống.

Trước kia, sau khi Kiều Tịch mất, mẹ Kiều đều bảo người tới cửa đo đặc để may lễ phục cho cô ta, mà bây giờ, rất hiển nhiên là Kiều Tịch chọn xong, thứ còn lại không cần nữa mới cho cô ta.

Sau khi Triệu Vũ Tích trở về phòng, mặt cô ta đau đớn, sưng đỏ, giống như ngũ quan bị vặn vẹo.

Nhiệm vụ lần này của cô ta lại thất bại, kết quả trừng phạt là mặt cô ta sẽ bị hủy hoại một tuần.

Cơn đau dừng lại, Triệu Vũ Tích đứng trước gương, cô ta nhìn chính mình bên trong cảm giác sắp sụp đổ, trên mặt cô ta mọc đầy nốt phát ban đỏ.

Trong phòng bên kia, Kiều Tịch tìm nơi có ánh đèn khá tốt, cô còn cố ý soi gương rồi mới gọi video.

Một hồi lâu, một đầu khác của điện thoại thong thả nghe máy.

Xuất hiện trước màn hình là Tức Hỏa tròn vo trắng tinh, đôi mắt đỏ của nó phóng to trước mặt Kiều Tịch.

Kiều Tịch bị chọc cười, “Tức Hỏa tránh ra, chị muốn nhìn Lục Hoặc.”

Tức Hỏa xoay loạn vào vòng trước màn hình điện thoại, sau đó bị một bàn tay to xách lên.

Giây tiếp theo, gương mặt thanh tuấn của Lục Hoặc xuất hiện trước màn hình, khả năng lần đầu tiên gọi video nên anh còn không hiểu cách sử dụng, mặt Lục Hoặc rất gần với điện thoại, Kiều Tịch có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của anh.

Màn ảnh lung lay một chút, môi mỏng của anh phóng to trước mắt cô, cũng không biết có phải lúc nãy anh đã uống nước hay không, môi Lục Hoặc mọng nước, câu dẫn người ta muốn hôn lên.

Mặt Kiều Tịch nóng lên, “Anh đừng để điện thoại gần với mặt như thế.”

“Ừm.” Lục Hoặc thoáng rời xa một ít, “Như vậy thì sao?”

Nhìn thiếu niên vẫn đẹp kinh người như cũ trong màn hình, Kiều Tịch sung sướиɠ cong mắt, “Khoảng cách như bây giờ là được rồi.”

Cô quyết định mua di động cho Lục Hoặc là đúng, ít nhất cô có thể thường xuyên thưởng thức sắc đẹp của anh.

“Hai ngày nữa là sinh nhật của em, anh muốn tới không?” Kiều Tịch hỏi anh, “Em bảo cha mẹ phát thiệp mời cho anh, ông nội anh chắc chắn sẽ không ngăn cản.”

Mi mắt Lục Hoặc khẽ run, lông mi che đậy cảm xúc nơi đáy mắt của anh, “Không tới.”

“Anh không tới, em sẽ nhảy điệu khiêu vũ mở màn với những người khác.” Kiều Tịch rất xấu, cố ý kí©h thí©ɧ anh.

Lục Hoặc ngước mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, “Ừ.”

Cô rạng rỡ động lòng người thì nên tỏa sáng rực rỡ trong bữa tiệc, mà không phải cùng người hai chân tàn phế như anh ở cạnh nhau, khiến người khác chê cười.

Kiều Tịch thử thăm dò, “Anh không để ý em khiêu vũ với những người khác sao?”

Mặt Lục Hoặc không có biểu cảm gì, “Ừ.”

Lá mầm non lén lút hiện lên từ đỉnh đầu của Lục Hoặc, còn lung lay nữa.

“Không để ý những người khác ôm eo của em trong lúc khiêu vũ?”

“Ừ.”

Lá mầm non lung lay mạnh hơn.

“Những người khác có chút ý khác với em thì sao?”

Môi Lục Hoặc mím thật chặt.

Lá mầm non trên đầu anh lay động không ngừng, kiêu ngạo nói cho Kiều Tịch, lời Lục Hoặc nói đều là giả.

Kiều Tịch cười cong mắt, ánh mắt cô sáng lên, thẳng thắn nói với anh, “So với việc nhảy cùng những người khác, em càng muốn ngồi trên chân của anh.”

Thiếu niên trong màn hình lập tức đỏ mặt.

*

Ngày hôm sau, Kiều Tịch phát hiện trên mặt Triệu Vũ Tích mọc đầy nốt phát ban đỏ.

Mẹ Kiều cũng khϊếp sợ, “Tích Tích, mặt cháu bị sao vậy?”

“Tối hôm qua cháu ăn đồ bị hỏng nên mặt dị ứng.” Triệu Vũ Tích khắc chế xúc động muốn cào mặt, hiện tại mặt cô ta đã không đau, nhưng rất ngứa, cô ta cứ muốn cào mặt.

“Dị ứng?” Mẹ Kiều lo lắng nói: “Không được, dì bảo người nhanh đưa cháu đi bệnh viện.”

Triệu Vũ Tích gật đầu, nhưng cô ta biết đi khám cũng vô dụng, chỉ có qua bảy ngày, mặt cô ta mới tốt lên.

Nhìn nốt phát ban đỏ rậm rạp trên mặt Triệu Vũ Tích có chút dọa người, Kiều Tịch đại khái biết chuyện gì xảy ra, hiển nhiên nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích thất bại nên bị trừng phạt.

Xứng đáng!