Chương 23

“Không thể xem.” Lục Hoặc lắc đầu.

“Vì sao không cho em xem?” Kiều Tịch muốn đứng lên xem chân của Lục Hoặc.

Tay Lục Hoặc ôm cô không buông, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần đáng thương, “Tịch Tịch không thể xem.”

“Không ngứa?”

“Không ngứa.” Lục Hoặc lắc đầu, lá mầm non trên đỉnh đầu lắc lư theo.

Ô ô, người đàn ông này quả thật đáng yêu đến quá đáng.

Kiều Tịch dỗ dành anh, “Em chỉ xem một chút thôi.”

Tay Lục Hoặc đè lại tấm chăn, “Không thể.”

“Vì sao?” Kiều Tịch bị một tay khác của anh ôm eo, sức lực của thiếu niên lớn thật sự, cô gần như không động đậy được.

Lục Hoặc mím môi, không nói gì.

Kiều Tịch xấu lắm, ngay khi lá mầm non trên đầu anh sắp biến mất, cô duỗi tay nắm lấy lá mầm nhòn nhọn, trong nháy mắt, Lục Hoặc đang ôm cô nặng nề thở dốc, cơ thể mềm nhũn.

Lúc này, cơ thể của hai người sát gần nhau, cô hoàn toàn cảm nhận được sự run rẩy Lục Hoặc.

Hiển nhiên, nhéo lá mầm non sẽ kí©h thí©ɧ rất lớn đối với anh.

Lần này, Kiều Tịch nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Lục Hoặc, cô ngồi xổm bên chân anh, nhấc lên chăn mỏng trên đùi anh.

“Tịch Tịch……” Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, bàn tay để ở tay vịn gắt gao nắm chặt.

Động tác của Kiều Tịch nhẹ nhàng cuốn lên ống quần của anh, cô ngước mắt nhìn vào mắt của Lục Hoặc.

“Vì sao không thể cho em xem chân của anh?” Kiều Tịch hỏi anh.

Giọng nói của Lục Hoặc rất khàn, “Rất xấu, Tịch Tịch đừng xem.”

Kiều Tịch không nghe lời anh, cô cuốn ống quần của anh lên.

Cả người thiếu niên giống như rơi vào bầu không khí u ám và cô đơn, anh cúi đầu, nhắm mắt lại, có cảm giác tự sa ngã.

Kiều Tịch thấy rõ hai chân của Lục Hoặc ở trước mắt cô, trên đôi chân của anh toàn màu đen.

Đáy mắt Kiều Tịch không che được sự khϊếp sợ.

Lục Hoặc cúi đầu, bàn tay nắm chặt đã trắng bệch, nét ửng hồng trên mặt anh rút đi, gần như trở nên tái nhợt, giọng nói càng thêm khàn khàn, thậm chí có chút ấm ức khóc nức nở, “Tịch Tịch sẽ không thích.”

Anh xấu như vậy, Tịch Tịch sẽ không bao giờ thích anh.

Kiều Tịch kinh ngạc hỏi Bạo Phú: “Chân Lục Hoặc là sao thế nào?”

Bạo Phú nói với cô, “Chủ nhân, những thứ trên đùi Lục Hoặc chính là năng lượng đen.”

Kiều Tịch chớp mắt, thảo nào Bạo Phú nói tiêu trừ năng lượng đen thì Lục Hoặc có thể đi đường.

Cô duỗi tay sờ lên phần màu đen trên chân của Lục Hoặc, “Có đau không?”

Bạo Phú giải thích: “Năng lượng đen sẽ không khiến Lục Hoặc cảm thấy đau, chờ đến khi nó chiếm đầy toàn bộ cơ thể Lục Hoặc, cậu ấy sẽ trực tiếp hắc hóa, có điều, mạng sống của cậu ấy cũng sẽ không quá dài.”

Kiều Tịch trầm tư, cô đột nhiên nghĩ đến, trong sách có nói Lục Hoặc là vì cứu Triệu Vũ Tích mà chết, nhưng liệu có khả năng Lục Hoặc bởi vì không tiêu trừ được năng lượng đen nên mới chết hay không?

Tay cô gái mềm mại mang theo xúc cảm lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve chân anh, trên xe lăn, con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc ngập nước, giống như giây tiếp theo sẽ bị cô ức hiếp đến khóc thành tiếng.

Anh không dám nhìn sự ghét bỏ và chán ghét nơi đáy mắt cô gái chút nào.

“Lục Hoặc, đây là vết bớt của anh à? Còn rất không giống người thường.” Kiều Tịch nhẹ nhàng vuốt ve chân của anh, còn xấu xa nhéo nó.

Cả người Lục Hoặc căng thẳng, nghe thấy lời cô gái nói, anh ngẩng đầu, mi mắt nhấc lên, anh nhìn về phía cô đang ngồi bên chân mình.

Dưới ánh đèn, gương mặt Kiều Tịch xinh đẹp, vẻ mặt bình tĩnh đánh giá chân của anh, cô cảm nhận được tầm mắt của anh nên cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.

Hai người đối diện với nhau.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô là hình ảnh ngược của anh, không có ghét bỏ, không có chán ghét, càng không có xa cách.

Gương mặt cô tươi đẹp, trong ánh mắt đều là ngôi sao sáng ngời.

Cảm giác xa lạ mãnh liệt quay cuồng nơi ngực anh, đôi mắt đen nhánh của anh yên tĩnh nhìn cô, “Em không cảm thấy xấu? Không cảm thấy ghê tởm?”

Kiều Tịch lắc đầu, khóe môi cô có ý cười dịu dàng hiếm thấy, “Không xấu, không ghê tởm.”

Tay cô không chỉ đυ.ng vào chân anh, thậm chí còn dùng lòng bàn tay mềm mại dán lên chân của anh, dán vào những vết màu đen cực xấu kia.

Đôi tay trắng tuyết xinh đẹp của Kiều Tịch, đen trắng đối lập khiến chân của Lục Hoặc có vẻ càng xấu.

Cô cố ý trêu chọc anh, “Vết bớt của anh rất đặc biệt, ngầu dữ, làm gì xấu? Anh có biết thưởng thức không thế?”

Lục Hoặc cong lưng, anh tựa sát vào cô, nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của cô, cô cũng không giống đang nói dối.

Đuôi mắt của anh ửng đỏ, con ngươi ngập nước giống như chịu ấm ức rất lâu, cuối cùng cũng chờ được người không chê anh.

Tịch Tịch không cảm thấy chân của anh ghê tởm.

Môi mỏng của Lục Hoặc hơi cong lên, sự âm u, ảm đạm trên người anh rút đi toàn bộ, đuôi mắt đỏ ửng cong lên, rõ ràng là sung sướиɠ.

Kiều Tịch trực tiếp ghé vào trên đầu gối của Lục Hoặc, cô ngửa đầu hỏi anh, “Lục Hoặc, chân của anh bị ngứa ở đâu?”

Lục Hoặc lắc đầu, có chút ngoan ngoãn đáp: “Không ngứa.”

Cảm giác ngứa xuyên tim lúc nãy đã rút đi.

Trên đầu anh không hiện lên lá mầm non, Kiều Tịch biết anh không nói dối.

Ngày hôm sau, tàu biển đang trên đường trở về.

Sau khi Lục Hoặc tỉnh lại thì đau đầu một trận, anh mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn cách trang trí trong phòng.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Cô gái mặc một chiếc váy màu cam mật nhạt xuất hiện, “Anh tỉnh rồi.”

Kiều Tịch đi qua.

Trong đầu Lục Hoặc không ngừng hiện ra chuyện tối hôm qua, mi mắt rũ xuống của anh khẽ run, “Ừm.”

“Anh còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua không?” Kiều Tịch thử thăm dò anh.

Lông mi cong dài của anh cũng run rẩy, Lục Hoặc vẫn lên tiếng, “Ừm.”

“Em còn lo anh tỉnh rượu thì sẽ quên sạch.” Con ngươi xinh đẹp của Kiều Tịch hiện lên ý xấu, “Cho nên, chuyện tối hôm qua anh đều nhớ rõ?”

Lục Hoặc ngồi dậy, đôi mắt đen nhánh của anh khôi phục sự tỉnh táo, nghe thấy lời cô gái nói, mặt anh có chút nóng lên, “Đại khái nhớ rõ.”

Kiều Tịch duỗi tay đến trước mặt Lục Hoặc, cô nói cho anh, “Vậy anh còn nhớ tối hôm qua anh vẫn luôn cầm lấy tay của em để hôn không.”



Lục Hoặc nhìn ngón tay trắng mịn tinh tế của cô gái, đầu ngón tay của cô phiếm màu hồng nhạt, đẹp đến khiến người ta muốn cắn một cái, khóe miệng Lục Hoặc hơi mím, lỗ tai anh nóng lên, “Anh không có ấn tượng.”

Kiều Tịch lừa anh, tối hôm qua anh chỉ cầm lấy đầu ngón tay của cô, ăn bơ trên đầu ngón tay của cô.

Tiếp theo, Kiều Tịch vén lên tóc rũ ở một bên, lộ ra cần cổ thon dài, cô chỉ vào cổ mình, “Nơi này, cũng là anh cắn.”

Làn da của cô được bảo dưỡng mềm mịn, bình thường chỉ dùng lực rất nhẹ đã dễ dàng lưu dấu vết, lúc sáng nay, cô mới hạ quyết tâm nhéo mình một chút.

Dấu vết đỏ ửng ấy cực kỳ rõ ràng.

Quả thật tối hôm qua Lục Hoặc có hôn cổ của cô, chẳng qua anh hôn quá nhẹ, quá dịu dàng, thay vì nói là hôn, chi bằng nói anh dùng môi mỏng nhẹ nhàng cọ xát trên cổ của cô.

Hơn nữa, chủ yếu là, anh hôn cổ của cô không bao lâu đã nhỏ nói kêu bên tai cô bảo chân anh ngứa.

Cết đỏ trên cổ cô gái rất rõ ràng, gương mặt lạnh lùng của Lục Hoặc lập tức đỏ lên, con ngươi lạnh lùng của anh có chút hoảng loạn, “Thật xin lỗi, anh không nhớ rõ.”

“Anh đây là hành vi điển hình của tra nam ăn xong liền quên nha.” Kiều Tịch lên án anh.

Lục Hoặc vội xin lỗi, “Thật xin lỗi, có phải rất đau không?” Đáy mắt anh còn có sự tự trách.

Kiều Tịch mím chặt môi, nhịn xuống xúc động muốn bật cười, mà thiếu niên trước mặt cô thật đúng là vừa đơn thuần vừa dễ lừa, dấu hickey làm sao mà đau được, chỉ là cô tự nhéo mình, quả thật rất đau.

“Lục Hoặc, tối hôm qua anh ức hiếp em, em cũng xem qua chân của anh, sau này anh không thể cứ thuận miệng bảo em rời đi được, biết không?”

Lục Hoặc yên tĩnh nhìn Kiều Tịch, cô gái trước mặt anh có da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt nhỏ oán trách lên án anh không cần cô.

Anh giống như không thể kiềm chế, lại giống như cam chịu, anh thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”

Chỉ cần cô không phiền chán anh, anh sẽ luôn ở cạnh cô, cho đến khi cảm giác mới mẻ của cô đối với anh hết sạch, chán ghét anh, muốn vứt bỏ anh.

Trong mắt Kiều Tịch cất giấu sự đắc ý, cô muốn chính là những lời này của anh.

*

Sau bữa tiệc sinh nhật , Kiều Tịch đi theo cha mẹ về đến nhà.

“Mọi người về rồi à.”

Trong phòng khách, Triệu Vũ Tích ngồi trên sô pha, hiển nhiên đang đợi họ trở về.

Bởi vì mặt cô ta tạm thời bị hủy hoại nên tối hôm qua cô ta không tham dự tiệc sinh nhật của Kiều Tịch, nhưng mà cô ta đã thông qua hot search thấy được cảnh tượng long trọng trên tàu biển đêm qua.

Bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của Kiều Tịch long trọng như vậy, mời hơn phân nửa nhà quyền quý của thành phố B tham dự, truyền thông điên cuồng đưa tin tình hình đêm đó, top 3 hot search đều là tin tức về cô.

Cha Kiều không muốn bên ngoài quấy rầy sinh hoạt của con gái, công tác bảo mật gương mặt của Kiều Tịch làm rất tốt, cho dù cô khiến mọi người cảm thấy kinh diễm nhưng ảnh chụp cũng không lan truyền ở trên mạng.

Nhưng dù ảnh của cô không công khai, cũng đủ để cho cư dân mạng thảo luận sôi nổi nhiệt liệt.

Nghĩ vậy, trong lòng Triệu Vũ Tích lại cảm thấy không thoải mái.

Thấy Triệu Vũ Tích đeo khẩu trang, mẹ Kiều vội hỏi: “Mặt của cháu đỡ chút nào chưa?”

Triệu Vũ Tích: “Vết đỏ trên mặt biến mất một ít, vài ngày sau hẳn là sẽ khôi phục.”

“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Kiều yên tâm không ít, “Sau này phương diện ăn uống cháu hớ rõ phải chú ý.”

Triệu Vũ Tích gật đầu, đồng ý.

Kiều Tịch đứng ở một bên, cô biết Triệu Vũ Tích là vì nhiệm vụ thất bại nên mới bị phá hủy gương mặt, cô cũng không đồng tình với đối phương.

“Mẹ, con lên phòng nghỉ ngơi trước.” Cô nói.

“Được được, nhanh đi thôi, đến lúc ăn cơm chiều mẹ sẽ bảo dì Hoa gọi con.”

Kiều Tịch đi qua trước mặt cô ta, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, thiết kế rất đơn giản, trên làn váy có mấy đóa hoa thêu thủ công màu hồng nhạt, tao nhã lại tinh xảo. Thân hình cô mảnh khảnh yểu điệu, cô mặc váy đơn giản càng khiến khuôn mặt nhỏ trẻ trung hơn.

Triệu Vũ Tích nhìn đến đôi mắt nóng lên, trong lòng chua xót, cảm giác tự ti trong lòng khiến trong mắt cô ta mang theo oán giận.

Chỉ cần Kiều Tịch một ngày không tái phát bệnh, vậy tức là, cô ta không thể giống như đời trước, kế thừa tất cả của Kiều Tịch, không có khả năng trở thành đại tiểu thư của Kiều gia.

Tuy rằng cô ta cảm thấy suy nghĩ như vậy là không tốt, không ngay thẳng, nhưng so với trước kia, cô ta quả thật đã không chờ nổi rồi, cho dù biết bệnh tim của Kiều Tịch sau này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, khẳng định sẽ chết nhưng cô ta hy vọng ngày đó nhanh đến.

Thời gian học quân sự ở trường học đã kết thúc.

Kiều Tịch nhận được tin nhắn lớp học gửi tới, bảo cô đi trường để họp lớp, làm quen với bạn mới.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào cây xanh trên ban công, gió nhẹ thổi qua, lá cây xanh biếc hơi hơi đong đưa, hôm nay thời tiết rất tốt.

Mẹ Kiều biết con gái hôm nay phải đi trường học, bà đã sớm sai người chuẩn bị xong bữa sáng.

“Cần mẹ đi trường với con không?” Mẹ Kiều đưa một ly sữa bò nguyên chất đặt vào tay con gái.

“Không cần.” Kiều Tịch cười nói: “Mẹ, con không phải trẻ con rồi, làm gì cầm phụ huynh đưa đi học nữa?”

Mẹ Kiều sờ mái tóc dài của con gái, “Ở trong mắt mẹ, bất kể con lớn bao nhiêu cũng vĩnh viễn là trẻ nhỏ.”

Ở phía đối diện, Triệu Vũ Tích đã cởi khẩu trang, vết đỏ trên mặt cô ta đã ít hơn so với hai ngày trước rất nhiều. Vẻ mặt cô ta cực kỳ hâm mộ nhìn Kiều Tịch, “Dì nhỏ, dì thật tốt với em họ.”

Vẻ mặt của cô ta rất cô đơn, “Nếu mẹ cháu vẫn còn thì tốt rồi.”

Mẹ Kiều nghe thấy lời cô ta nói, nghĩ đến giao phó của người chị trước khi chết, trong lòng mềm nhũn, “Tích Tích, cháu yên tâm, ở trong mắt dì, cháu chính là con gái của dì, là chị của Tiểu Tịch, sẽ không khác nhau.”

Triệu Vũ Tích cười, không giống, chỉ có khi Kiều Tịch chết, dì nhỏ mới có thể thật sự đối xử với cô ta như con gái.

Kiều Tịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Vũ Tích, phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Lúc đi đến trường học, mặt trời đã lên cao, nhiệt độ bắt đầu trở nên nóng rực.

Kiều Tịch căn cứ vào tin nhắn trong nhóm, cô tìm được phòng học để tập trung.

Trong lớp học đã có không ít người ngồi, có thể là vì vừa học xong quân sự, mọi người đã quen thuộc với nhau.

Khi Kiều Tịch đi vào, phòng học náo nhiệt nháy mắt rơi vào yên tĩnh.

Kiều Tịch không để ý đến ánh mắt đánh giá của mọi người, cô đi về phía chỗ ngồi, khi nhìn thấy thanh năng lượng xanh trên bàn tay của cô gái tóc ngắn ngồi ở hàng phía trước, cô đi về phía đối phương.

Sau đó, cô ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc ngắn.

Hiển nhiên lúc nãy đối phương cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt cô ấy là sự kinh diễm chưa kịp thu lại, cô ấy phát hiện Kiều Tịch ngồi bên cạnh mình, cô ấy lập tức đỏ mặt, tay chân hoảng loạn, nhỏ giọng chào hỏi: “Chào…… Chào cậu.”

Màu môi của Kiều Tịch là màu hồng nhạt xinh đẹp, khóe môi của cô cong lên, khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp, “Chào cậu, tớ là Kiều Tịch.”

Cô gái tóc ngắn ngẩn ra một lúc, vội vàng giới thiệu, “Tớ tên là Phương Đường.” Ngũ quan của cô ấy xinh đẹp, lúc cười lên rất ngọt ngào.

Cô gái ngồi ở bên cạnh Phương Đường thò qua, quen thuộc mở miệng: “Tớ tên là Diệp Tử Hân, cậu thật xinh đẹp nha.” Lúc nãy cô ấy đều nhìn ngây người rồi.

Bình thường cô ấy thích xem gái xinh và trai đẹp, cũng thích đu idol, nhưng giá trị nhan sắc của Kiều Tịch hiển nhiên đã vượt qua phạm vi cái đẹp lúc trước của cô ấy, đẹp hơn tất cả những gái đẹp mà cô ấy gặp qua trước đó.

Gần đây mọi người mới tập quân sự xong nên không ít người bị cháy đen, Kiều Tịch có một làn da trắng tuyết như vậy, cô ngồi giữa mọi người, quả thật giống như mè đen trộn lẫn vào gạo nếp trắng, làm người hận không thể cắn một ngụm.

“Cảm ơn, cậu cũng rất đẹp.” Kiều Tịch cong môi.

Diệp Tử Hân hiển nhiên là kiểu người hoạt bát, cô ấy nghe thấy Kiều Tịch khen mình, sự vui vẻ trên mặt không thể che lấp được, nhưng cô ấy cũng tự hiểu mình, so với Kiều Tịch, cô ấy làm gì xinh đẹp.

Đôi mắt Diệp Tử Hân trừng to, cô ấy nhìn cẩn thận cũng không nhìn ra lỗ chân lông trên mặt Kiều Tịch, khuôn mặt nhỏ trắng bóng loáng, tay cô ấy ngứa lên, cô ấy muốn nhéo khuôn mặt của Kiều Tịch.



Cô ấy nhịn không được mở miệng: “Làn da của cậu thật tốt, bình thường cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da nào thế.”

Kiều Tịch bị làm khó rồi, cô cũng không rõ ràng lắm.

Mỹ phẩm dưỡng da mà cô dùng đều là mẹ bảo phòng thí nghiệm chuyên môn căn cứ vào tình trạng làn da của cô để sản xuất, trên thị trường không bán. Hơn nữa, còn có nguyên nhân chính là tác dụng của năng lượng vàng, vẫn luôn bảo dưỡng cho cơ thể của cô, ngay cả làn da cũng được bảo dưỡng trắng sáng mọng nước.

Kiều Tịch cười nói: “Tớ quên mất rồi, hôm nào tớ tặng cậu một phần.”

Diệp Tử Hân vội xua tay, “Không cần không cần, tớ chỉ hỏi một chút mà thôi.”

Cô ấy cứ nghĩ rằng đại mỹ nữ thì sẽ rất cao ngạo, không ngờ lại nhiệt tình hiếu khách như vậy.

Mấy người nói chuyện một hồi thì cuộc họp bắt đầu rồi.

Kiều Tịch đã hiểu biết đại khái tính cách của Phương Đường và Diệp Tử Hân.

Tính cách Diệp Tử Hân cởi mở, nói chuyện tương đối thẳng thắn và không hiểu cách che giấu, nói tương đối nhiều, là trường phái lạc quan trời sinh.

Mà Phương Đường đúng lúc tương phản, vẻ ngoài của cô ấy lịch sự thanh tú, không hay nói chuyện lắm, ngẫu nhiên mới đáp lại một câu, rất dễ dàng thẹn thùng, thậm chí có chút nhát gan, năng lượng xanh của cô ấy chỉ còn 12%, rất dễ dàng tụt xuống 10%, cũng không biết cô ấy có phải mục tiêu kế tiếp của Triệu Vũ Tích hay không.

Mục đích chủ yếu của lần họp lớp này là bầu cử một số chức vụ trong lớp học, tâm tư của Kiều Tịch không ở trên phương diện này, cho dù có không ít người bỏ phiếu cho cô, cô cũng trực tiếp cự tuyệt.

Họp lớp xong, ngày mai chính thức đi học.

Diệp Tử Hân đi bên cạnh Kiều Tịch, “Lúc trước tập quân sự tớ đã nghe nói có bạn không đi, Kiều Tịch, cậu là vì vấn đề sức khỏe nên không thể tham gia à?”

Kiều Tịch gật đầu, “Ừm, sức khỏe của tớ không thích hợp làm những vận động kịch liệt.”

Diệp Tử Hân tuy rằng bát quái, nhưng cô ấy hiểu được đúng mực, không truy hỏi nguyên nhân của Kiều Tịch, mà là chuyển đề tài khác, “Cậu không ở ký túc xá của trường à”

Kiều Tịch lắc đầu, “Nhà tớ ở thành phố B, đi xe chỉ mất hơn 20 phút, không xa.”

Diệp Tử Hân cùng Phương Đường đều đầy mặt hâm mộ, các cô đều rời nhà rất xa.

“Tớ còn có việc phải đi về trước, ngày mai gặp lại nhé.” Kiều Tịch nói với hai người.

Nhìn bóng dáng của cô đi xa, Diệp Tử Hân nói: “Điều kiện gia đình của Kiều Tịch hẳn là rất tốt, trên tay cô vòng cổ ta đã thấy cơ sở khoản, cũng muốn mười một vạn, cô đeo hẳn là tôn quý khoản, thượng mà tất cả đều là phấn toản, giá cả hình như là 30 vạn trở lên.”

Nhà Diệp Tử Hân mở công ty nhỏ, cũng coi như là có chút tiền, nhưng cô ấy trang sức quý nhất chính là mấy ngàn khối, này khoản trang sức cơ sở khoản là cô ở một cái tụ hội thượng gặp qua.

Lúc ấy có một cái cô gái không ngừng khoe ra, tới gần tụ hội kết thúc khi, lắc tay của cô gái đó bị mất, đối phương khóc rống, phát điên giống nhau đi tìm.

Cho nên, cô đối này khoản trang sức ký ức rất khắc sâu.

Hơn nữa cô phát hiện, quần áo trên người Kiều Tịch không có thẻ bài, nhưng là không ngại ngại khuynh hướng cảm xúc rất hảo, nơi chốn tinh xảo.

Trong mắt Phương Đường có chút hoảng loạn, trong nhà cô khoảng thời gian trước ra không ít chuyện, cũng không biết Kiều Tịch có thể để ý cùng cô làm bằng hữu hay không.

Diệp Tử Hân vui vẻ nói: “Có điều Kiều Tịch có tiền như vậy nhưng cũng không cao ngạo chút nào, lúc nãy cậu ấy còn đưa giấy cho tớ, còn mời chúng ta uống trà sữa, cậu ấy cười cũng thật đẹp.”

Phương Đường đồng ý gật đầu.

Sau khi Kiều Tịch lên xe thì đi đến Lục gia, Ôn Tình đã về Lục gia làm việc, cô có thể đi tìm Lục Hoặc.

Hôm sinh nhật cô đã hấp thu không ít năng lượng vàng, ước chừng 48%, cũng tức là, cô có thể kéo dài 6 ngày tuổi thọ, trừ ngày hôm nay, còn có 5 ngày!

Lần đầu tiên cô có thể kéo dài tuổi thọ trong thời gian dài như vậy.

Cô nhớ rõ, đêm sinh nhật đó, Lục Hoặc liếʍ đầu ngón tay cô một chút, năng lượng vàng từ 1% tăng mạnh đến 10%.

Kiều Tịch suy đoán, có phải là Lục Hoặc chủ động thân mật với cô, có thể khiến cô hấp thu năng lượng vàng nhanh hơn không.

Một khi đã hình thành suy nghĩ như vậy, cô liền muốn thử xem.

Kiều Tịch từ cửa sau đi vào, đúng lúc thấy Ôn Tình đang quét sân.

Vẻ mặt của cô ấy có chút tiều tụy, trên mặt không còn giọt máu, đôi mắt cũng đỏ ửng, có không ít tơ máu, hiển nhiên hai ngày này cô ấy sống cũng không tốt lắm, nhưng sự u buồn trên gương mặt cô ấy đã biến mất, xem ra cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi.

“Chị Tình, chị vẫn ổn chứ?” Kiều Tịch chào hỏi với Ôn Tình.

Ôn Tình gật đầu, “Chị đã có quyết định rồi, có điều cần chút thời gian để xử lý.”

Mẹ chồng và gia đình em chồng của cô ấy chiếm lấy căn phòng không muốn dọn đi, đây là vấn đề khiến cô ấy khá đau đầu.

Kiều Tịch hình như nhìn thấu sự bối rối nơi đáy mắt của cô ấy, “Chị Tình, em có thể giúp chị.”

Nói chuyện xong với Ôn Tình, cô đi vào căn phòng nhỏ.

Thiếu niên vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên áo sơ mi trắng sạch sẽ của anh.

Kiều Tịch không khỏi cười lên, “Lúc nãy anh vẫn luôn nhìn em à?”

Gương mặt xinh đẹp của Lục Hoặc đầy bình tĩnh, anh thong thả lật trang sách, “Không phải.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non đắc ý lung lay, phảng phất nó rất quen thuộc mà chào hỏi với Kiều Tịch.

Từ đêm sinh nhật có được hứa hẹn của Lục Hoặc rằng anh sẽ không tùy ý đuổi cô rời khỏi, Kiều Tịch càng càn rỡ hơn.

Cô kéo ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Lục Hoặc, đôi tay chống cằm, đôi mắt đen xinh đẹp chớp chớp, tóc dài đen nhánh dịu dàng rũ phía sau lưng, cô ngoan ngoãn ngọt ngào như vậy lại nói ra lời khiến người ta cảm thấy xấu hổ, “Lục Hoặc, anh muốn hôn em không?”

Bàn tay lật sách của Lục Hoặc ngừng lại, gần như xiết chặt giấy.

Đôi mắt óng nước của cô gái giống như có lưỡi câu, “Anh không muốn thử sao?”

Lục Hoặc im lặng.

Kiều Tịch đứng dậy, “Anh không muốn, vậy em đi tìm những người khác thử?”

Làn váy mềm nhẹ lướt qua mu bàn tay của Lục Hoặc.

Vào lúc cô xoay người, Lục Hoặc giơ tay cầm lấy tay cô.

Anh gần như cắn răng mở miệng: “Anh thử!”

Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, cô ngoan ngoãn cúi người xuống, tới gần anh.

Một hồi lâu, môi mỏng mang theo chút hơi lạnh của anh khắc chế dừng trên mặt Kiều Tịch.

Thanh năng lượng trên mu bàn tay của cô trong nháy mắt tăng lên 10%.

Quả nhiên, Lục Hoặc chủ động tiếp xúc với cô có tác dụng nhiều hơn việc cô đυ.ng vào anh.

Khóe môi Kiều Tịch cong cong, ánh mắt cô sáng lên nhìn Lục Hoặc, “Còn muốn nữa!” Anh cũng quá có lệ, mục tiêu của cô là hôn môi, hôn mặt thì có ý gì.

Mặt của cô gái mềm mại, dịu dàng, môi của Lục Hoặc khẽ run, gần như luyến tiếc rời đi.

Cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ trên đùi, lông mày anh nhíu chặt, anh giống như chạy trốn, chuyển động xe lăn vọt vào phòng tắm.

Kiều Tịch mờ mịt chớp chớp mắt.

Bóng dáng thiếu niên chạy trối chết trốn sau cánh cửa, anh đây là thẹn thùng?

Kiều Tịch giống như phát hiện chuyện gì đó ngạc nhiên thú vị, cô nhịn không được nghĩ, bây giờ chỉ là hôn mặt thôi, nếu càng đi sâu hơn, có phải Lục Hoặc sẽ xấu hổ mà khóc lên hay không?