Chương 27

Xe dừng ở cửa một nhà hàng.

Kiều Tịch đưa Lục Hoặc đi vào, cô không chọn phòng riêng, mà chọn vị trí bên cạnh cửa sổ ở đại sảnh.

“Nghe nói lẩu ở đây cũng không tệ lắm, lát nữa anh nếm thử xem.” Kiều Tịch biết Lục Hoặc còn chưa từng ăn lẩu.

“Em gọi một nồi lẩu uyên ương, anh xem thử mình thích vị nào.” Cô vừa mới nói xong, liền thấy Phương Đường mặc quần áo lao động màu đỏ đứng cách đó không xa ăn.

Cô đã sai người điều tra, biết được Phương Đường làm thêm ở chỗ này.

Phương Đường bưng một nồi to, thân hình cô khá nhỏ xinh, phải bưng một nồi nước canh to đổ vào trong nồi của khách rất mất sức.

Tiếp theo, Kiều Tịch thấy một nhân viên mặc đồ vest, đối phương hẳn là giám đốc, đi đến bên cạnh Phương Đường, sắc mặt của anh ta không tốt lắm, không biết nói gì đó khiến Phương Đường không ngừng khom lưng xin lỗi.

Vẻ mặt đối phương không kiên nhẫn, anh ta vẫy tay, Phương Đường thật cẩn thận bưng nồi to rời đi.

“Em đang xem cái gì?” Lục Hoặc hỏi Kiều Tịch.

“Gặp được người quen, bạn của em làm thêm ở đây.”

Ánh mắt nơi đáy mắt Lục Hoặc tối lại, mi mắt rũ xuống che đậy vẻ mặt của anh, “Có cần đổi chỗ khác hay không?”

“Vì sao phải đổi chỗ?” Kiều Tịch nhìn thiếu niên có chút cô đơn ở bên cạnh, cô thông minh nghĩ tới gì đó, “Anh lo lắng bị bạn của em nhìn thấy? Không sao, cậu ấy sẽ không nói bậy.”

Điều Lục Hoặc lo lắng là bạn của cô thấy cô ở cùng với một người tàn tật hai chân, liệu có thể dùng ánh mắt khác thường nhìn cô hay không.

Rốt cuộc, ai cũng không muốn nhìn thấy ánh trăng dính bùn.

Kiều Tịch xoay người đối mặt với anh, đôi tay ôm khuôn mặt anh, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của anh, dùng sức kẹp lấy mặt của anh.

Cô để sát vào anh, hơi thở ấm áp dừng trên mặt anh.

Gương mặt lạnh lùng của thiếu niên đỏ ửng.

“Lục Hoặc, sao anh hình như còn không hiểu biết em thế.” Kiều Tịch cùng anh bốn mắt nhìn nhau, “Những người khác nghĩ thế nào em không quan tâm, em chỉ quan tâm, suy nghĩ của người mà em quan tâm.”

Nói xong, trong mắt Kiều Tịch hiện lên ý xấu, đôi môi xinh đẹp của cô hơi cong lên, cắn một cái vào cằm Lục Hoặc.

Lục Hoặc trực tiếp sửng sốt.

Cô gái rất xấu, cố ý dùng răng nhọn cắn chỗ thịt mềm của anh, còn cọ xát một chút, cô căn bản không dùng sức, cảm giác hơi đau truyền đến, kí©h thí©ɧ khiến Lục Hoặc nắm chặt tay vịn giống như mất khống chế: “Kiều Tịch……”

Kiều Tịch rất nhanh buông lỏng ra, cô ăn cướp còn la làng: “Ai bảo anh nghĩ lung tung, đây là trừng phạt.”

Lục Hoặc làm sao nghĩ đến lá gan của cô gái lớn như vậy, đang ở bên ngoài, xung quanh có nhiều người như vậy, cô lại không thèm để ý, làm ra hành động như vậy với anh, “Em không thể như vậy.”

Nơi cằm hơi ướt, hơi ngứa, Lục Hoặc gắt gao nghiêm mặt, lời nói của anh lại chẳng có chút tự tin nào, “Để người ta cười nhạo rồi.”

Kiều Tịch mới không nghe anh, trong mắt cô có chút đắc ý, “Lưu dấu răng nè.”

Đầu ngón tay hơi lạnh của cô đυ.ng vào nơi anh bị cắn, “Đau không?”

Lục Hoặc không làm gì được lại dung túng cô, “Không đau, lần sau…… Em đừng ở bên ngoài làm như vậy.”

“Như vậy là như nào? Không ở bên ngoài cắn anh?” Con ngươi đen nhánh của Kiều Tịch chớp chớp, “Ở trong nhà thì được à?”

Thiếu niên nghiêm mặt, không nhìn sự trêu chọc nơi đáy mắt của cô.

Sai lại có yêu tinh nhỏ như vậy, quả thật khiến người ta tức đến ngứa răng.

“Xin chào, đây là nước canh.” Phương Đường bưng nồi to đi tới, khi ngẩng đầu, cô ấy phát hiện người khách là Kiều Tịch, không khỏi kinh ngạc.

“Đường Đường, thật trùng hợp, cậu làm thêm ở chỗ này à?” Kiều Tịch cười mở miệng.

Phương Đường có chút hoảng loạn, lại có chút tự ti, cô ấy nhỏ giọng trả lời: “Là ở chỗ này.”

Cô ấy chú ý tới bên cạnh Kiều Tịch có một thiếu niên rất xinh đẹp, “Cậu cùng…… Bạn tới ăn lẩu à?”

Cô ấy muốn hỏi có phải bạn trai hay không, lại vội dừng, lo lắng mình hiểu lầm.

Kiều Tịch liếc mắt nhìn Lục Hoặc đang rũ mi mắt một cái, trong mắt cô có ý cười, “Ừm, đưa bạn trai tới, anh ấy còn chưa được ăn lẩu, muốn để anh ấy nếm thử.”

Lục Hoặc gần như khϊếp sợ ngẩng mặt lên, ngón tay nắm tay vịn bị anh xiết chặt đến trắng bệch.

Phương Đường trợn tròn mắt, sau đó nhìn Kiều Tịch, lại lặng lẽ nhìn bạn trai của cô, vẻ ngoài của hai người rất xứng đôi.

Cô ấy lặng lẽ nói với Kiều Tịch: “Đồ ăn kèm ở nơi này có rất nhiều người thích, đợi lát nữa tớ đưa thêm cho cậu một ít.”

“Được nha, cảm ơn cậu.” Kiều Tịch cười lên tiếng, đáy mắt không chút ghét bỏ và coi thường cô ấy.

Phương Đường cho xong canh, cô ấy đã không co quắp và thẹn thùng như lúc nãy, cô ấy cười với Kiều Tịch, “Tớ đi làm trước đây.”

“Được.”

Chờ Phương Đường rời đi, Kiều Tịch quay đầu nhìn Lục Hoặc, lúc này cô mới phát hiện, lưng anh ngồi rất thẳng, cả người cứng đờ, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, khiến người ta không nhìn thấu.

Giọng nói khàn khàn của anh mang theo hàm ý không rõ, “Lời lúc nãy em nói……”

Kiều Tịch cười khanh khách nhìn anh, chờ anh mở miệng.

Đôi tai dưới mái tóc màu đen ửng đỏ, ngay cả mặt anh cũng đỏ, trong giọng nói của thiếu niên có thêm vài phần cẩn thận và không dám tin tưởng, “Là thật sao?”

Kiều Tịch hỏi lại anh, “Anh cảm thấy sao?”

Lông mi hơi mỏng của Lục Hoặc run rẩy, hàng mi cong dài che đậy sắc thái trong mắt anh, từ nhỏ đến lớn, thứ anh học được nhiều nhất chính là, không thể vọng tưởng quá nhiều.

“Em không nên nói như vậy.” Vẻ ửng hồng trên mặt Lục Hoặc dần rút đi, ánh sáng trong mắt anh tối lại, “Bạn em sẽ tưởng thật.”

Kiều Tịch cười, “Vốn dĩ chính là thật.”



Cô trừng anh, “Tay đã cầm, người cũng ôm, anh còn hôn em, đây là chuyện mà bạn trai bạn gái mới làm, chẳng lẽ anh chỉ muốn chơi đùa em, không muốn chịu trách nhiệm?”

Cô gái trách cứ nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lục Hoặc chợt đỏ lên, “Không phải.”

“Vậy anh đang rối rắm cái gì?” Kiều Tịch dùng tay chỉ dấu răng bị cô cắn chỗ cằm của anh, “Anh cho rằng, em sẽ tùy tiện cắn người khác?”

Lục Hoặc cảm thấy nơi cắn dường như bỏng lên, bắt đầu nóng lên.

Ở nơi ngực anh, từng chút từng chút nhảy lên, vang vọng không ngừng, khóe miệng Lục Hoặc không khống chế được mà cong lên.

Anh giống như cá sống trong cống ngầm, đột nhiên bị vớt lên bỏ vào trong nước sạch sẽ, nếm được vị nước ngọt ngào, gặp ánh sáng rực rỡ.

Nếu ngày nào đó anh bị vứt bỏ, bị ném về cống ngầm, người có lòng tham như anh sẽ chết đi.

Kiều Tịch dùng đầu ngón tay ngoắc tay anh, thể hiện tính chiếm hữu của mình, “Sau này anh là người của em rồi, không thể để các cô gái khác dễ dàng tới gần anh.” Khuôn mặt tai họa này của anh, thật đúng là làm cô lo lắng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc giãn ra, trầm thấp cười lên: “Sẽ không.”

Trừ cô, sẽ không có ai khác muốn tới gần anh.

Lúc này, Phương Đường bưng tới đồ ăn mà lúc nãy Kiều Tịch gọi, “Chốt mở ở chỗ này, Tiểu Tịch, cần tớ mở lửa to lên một chút giúp cậu không?”

Kiều Tịch gật đầu, “Cảm ơn nhé.”

“Không cần khách khí, đây là việc tớ nên làm.” Phương Đường cầm khay không rời đi, “Chúc hai người ăn vui vẻ.”

Kiều Tịch dạy Lục Hoặc ăn lẩu, “Ăn lẩu, nước chấm rất quan trọng, anh muốn bỏ thêm cái gì, em đi lấy giúp anh.”

“Tùy thôi.” Dưới ánh đèn, đôi mắt đen nhánh của thiếu niên có ánh sáng mà anh không tự biết, khóe miệng khó có thể ức chế được mà cong lên.

Kiều Tịch rời khỏi chỗ ngồi đi lấy gia vị, trong lúc lơ đãng, cô thấy Phương Đường đứng trong một góc, sắc mặt tái nhợt, thường thường che lại nơi dạ dày.

Sau khi lấy được gia vị, cô gọi một phần bánh ngọt.

Không bao lâu, Phương Đường bưng bánh ngọt tới, “Tiểu Tịch, đây là bánh dừa lúc nãy cậu gọi.”

“Cậu lại đây một chút.” Kiều Tịch dùng nĩa nhỏ kẹp một phần bánh dừa tạo hình con thỏ trắng đáng yêu, cô đưa tới bên miệng Phương Đường, “Mau ăn chút gì đó lót bụng, dạ dày của con gái chúng ta yếu ớt, đừng để bị đói.”

“Tiểu Tịch……” Phương Đường khϊếp sợ nhìn cô.

Kiều Tịch thúc giục cô ấy, “Ăn đi, những người khác sẽ không thấy, cậu không ăn, tay tớ giơ lên mỏi mất rồi.”

Phương Đường vừa xấu hổi vừa cảm kích, cô ấy mở miệng, một ngụm cắn miếng bánh dừa đáng yêu kia, cô ấy sợ bị người khác phát hiện, vội nuốt xuống.

Mùi hương thơm nồng ngọt ngào của trái dừa lan tràn trong miệng của cô ấy.

Kiều Tịch lại kẹp miếng bánh dừa hình con thỏ con, “Cậu ăn thêm miếng nữa đi.”

Phương Đường thấy Kiều Tịch kiên trì, cô ấy lại ăn, cô ấy thấy Kiều Tịch còn muốn đút nữa, vội lắc đầu, “Không thể ăn tiếp, Tiểu Tịch, cảm ơn cậu.”

Ăn xong đồ ăn, dạ dày đau như lửa đốt của cô ấy đã dễ chịu hơn nhiều.

Khi trở lại phòng bếp, dạ dày Phương Đường ấm áp, trong miệng còn có vị dừa ngọt ngào.

“Cô đứng sững ở chỗ này làm cái gì? Bây giờ không có việc, còn không mau đi rửa nồi đi?” Người đứng đầu nhân viên phục vụ thấy Phương Đường, giọng điệu cũng không tốt, “Cả ngày chẳng làm được chuyện gì, chỉ biết lười biếng, mau đi làm việc.”

Phương Đường im lặng một chút, cô ấy không phản bác lời nói của đối phương, “Tôi đi ngay đây.”

Trong đại sảnh, Kiều Tịch bỏ đồ ăn bỏ vào phần lẩu thanh đạm, cô chú ý tới Lục Hoặc đang nhìn chằm chằm vào cô, “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Lục Hoặc sâu kín, “Lúc nãy em đút người khác.”

Kiều Tịch kẹp lên miếng thịt vừa chín, “Anh cũng muốn em đút anh?”

Khóe môi của thiếu niên hơi mím, nghiêm trang nói: “Không phải.”

Trên đỉnh đầu của anh, lá mầm non lay động trái phải, không bình tĩnh như biểu cảm trên mặt anh chút nào.

Kiều Tịch không nhịn được cười, cô chấm thịt vào phần nước chấm hơi ngọt, sau đó đút đến bên môi Lục Hoặc, lời nói ngọt xớt: “Em muốn đút anh.”

Lỗ tai Lục Hoặc ửng đỏ, anh làm gì nói được lời cự tuyệt?

Anh thích chết những hành động như vậy!

*

Trong tiết vẽ cơ thể người hôm nay, các bạn trong lớp học ít nhiều mang theo vài phần kích động, không ít người đang thảo luận người mẫu lát nữa vào sẽ là nam hay nữ, đẹp trai không, xinh gái không.

Trong lớp còn rất nhiều người FA, mọi người vừa thẹn thùng, vừa chờ mong.

Ở bên cạnh, vẻ mặt Diệp Tử Hân đầy hưng phấn, “Mấy cậu nói xem, lát nữa có khi nào sẽ có một người mẫu nam rất tuấn tú đi vào không?” Nghĩ một chút, cô ấy còn nói thêm: “Chị gái xinh đẹp cũng được, chị gái hơn đứt đám con trai.”

Cô ấy dùng khuỷu tay chạm Phương Đường bên cạnh, “Cậu hy vọng là soái ca hay là chị gái xinh đẹp?”

Phương Đường nghiêm túc suy nghĩ, “Tớ…… Tớ đều được.”

Diệp Tử Hân quay đầu hỏi Kiều Tịch, “Tiểu Tịch, cậu thì sao? Cậu muốn vẽ ai?”

Vẻ mặt Kiều Tịch bình tĩnh, cũng không quá mức chờ mong, sinh viên mỹ thuật vẽ cơ thể người cũng giống như sinh viên y học giải phẫu, rất bình thường.

Có điều, nếu có thể lựa chọn, đối tượng cô muốn vẽ khẳng định là Lục Hoặc.

Nhưng mà thiếu niên ngượng ngùng muốn chết, làm gì đồng ý để cô vẽ.

Kiều Tịch đả kích Diệp Tử Hân, “Cậu không cần chờ mong quá cao, dự trù kinh phí của trường học chắc chắn sẽ không được mời người mẫu mà cậu muốn.”

“Vậy sẽ mời ai?” Diệp Tử Hân tò mò.

“Đợi lát nữa đi học thì cậu sẽ biết.” Lực chú ý của Kiều Tịch ở trên người Phương Đường nhiều hơn, năng lượng xanh bây giờ của cô ấy là 10%, không tiếp tục giảm xuống.



“Hai ngày này cậu làm việc thuận lợi không?” Kiều Tịch quan tâm mở miệng hỏi.

Phương Đường gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy có ý cười nhạt, “Mọi người đều rất quan tâm tớ.” Cô ấy rất cảm kích Kiều Tịch quan tâm cô ấy như vậy.

Từ khi trong nhà cô ấy xảy ra chuyện, những người bạn tốt trước kia của cô ấy đều đều rời xa cô ấy, e sợ cô ấy sẽ vay tiền bọn họ.

Cô ấy sẽ không oán trách họ, cũng không có tư cách trách cứ họ, chỉ cảm thấy thất vọng.

Ánh mắt Phương Đường lặng lẽ dừng trên người Kiều Tịch, cô ấy không nghĩ tới, sau khi Kiều Tịch và Diệp Tử Hân biết điều kiện gia đình cô ấy không tốt, hai người họ vẫn không lo lắng sẽ bị cô ấy liên lụy, nguyện ý làm bạn với cô ấy.

“Dù sao nếu cậu có khó khăn thì có thể tìm tớ giúp đỡ, chỉ cần làm được, tớ đều có thể giúp cậu.”

Phương Đường vừa cảm kích vừa chân thành đồng ý.

Lúc vào học, người mẫu mà mọi người chờ mong đã lâu đến rồi.

Diệp Tử Hân nhìn người chú già bắt đầu cởϊ qυầи áo trước mặt, cô ấy không che dấu được sự thất vọng trong mắt, cô ấy lặng lẽ làm mặt khóc với Kiều Tịch.

Không ít người khác cũng phản ứng giống Diệp Tử Hân, nhưng mà lúc mọi người bắt đầu vẽ tranh, trong phòng học lâm vào im ắng.

Mọi người đều nghiêm túc vẽ tranh, trong mắt nhìn thấy là cơ bắp xương cốt, tư thái, tỉ lệ cơ thể và kết cấu, cũng không tiến hành thảo luận cơ thể xấu xí của người mẫu, hoặc dùng ánh mắt khác thường xăm xoi người mẫu.

Trong phòng học yên tĩnh, tiếng bút chì cọ xát vào giấy vẽ vang lên “Sàn sạt”.

Diệp Tử Hân nhìn về Kiều Tịch ở bên cạnh, cô ấy chỉ thấy đối phương đầy nghiêm túc, đã có hình thức đơn giản bước đầu.

Cô ấy không nhìn được bội phục Kiều Tịch bình tĩnh như vậy, quả thật coi người mẫu như vật chết.

Sau khi tan học, Kiều Tịch trực tiếp đi tìm Lục Hoặc.

Từ sau khi xác nhận quan hệ vào hôm ăn lẩu xong, Lục Hoặc thay đổi không ít.

Anh sẽ cho phép cô ở bên cạnh mình, cũng sẽ cho phép cô chọc ghẹo anh, còn sẽ dung túng cô vòng lấy bàn tay nhỏ của mình.

Quan trọng nhất là, cô thấy ánh sáng và sự dịu dàng nơi đáy mắt anh.

Lục Hoặc đang từng chút tới gần cô, tiếp nhận cô, đây đương nhiên là kết quả mà Kiều Tịch muốn.

Kiều Tịch đi vào sân vườn, liếc mắt một cái đã thấy được thiếu niên ngồi bên cửa sổ đọc sách, anh mặc sơ mi trắng sạch sẽ, cầm sắch, gương mặt thanh lãnh xuất trần, ánh hoàng hôn dừng trên người anh như là mạ một tầng sáng, đẹp đến không thể tưởng tượng.

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch đột nhiên cuồng loạn một chút.

Cô không tự chủ được mà đi về phía Lục Hoặc.

So với lúc đầu, bây giờ căn phòng đã mở cửa sổ ra, đèn cũng sáng hết lên, không còn tối tăm âm u như lúc trước.

Ôn Tình đã được Kiều Tịch giúp đỡ, cô ấy rất cảm ơn Kiều Tịch, lúc chăm sóc Lục Hoặc cũng rất tận tâm, mỗi ngày ở trong phòng sẽ đặt những bó hoa khác nhau, tăng thêm không ít sức sống, sân vườn cũng quét tước sạch sẽ, cô ấy thấy Kiều Tịch tới liền cười rời khỏi, tự động giúp hai người đứng gác.

Kiều Tịch dọn quá ghế nhỏ, ngồi ở bên cạnh Lục Hoặc, bắt đầu hấp thu năng lượng vàng.

Trong tay Lục Hoặc cầm sách, cô nhìn thoáng qua, tất cả đều là các con số, công thức, còn có sơ đồ, cô hoàn toàn xem không hiểu.

Ở chung lâu như vậy, cô phát hiện Lục Hoặc rất thông minh, bất kể sách gì, chỉ cần nhìn một lần anh cơ bản đã có thể nhớ kỹ, nếu ở trường học, anh chắc chắn là học thần đẹp trai.

Đôi tay Kiều Tịch đan chéo đặt trên đùi Lục Hoặc, cô gối cằm lên bàn tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, “Hôm nay bọn em có tiết vẽ cơ thể người, mọi người đều chờ mong sẽ có soái ca hoặc mỹ nữ gì đó, cuối cùng lại tới một ông chú già, không ít người đều sắp khóc rồi.”

Lục Hoặc buông xuống sách trong tay, anh rũ mắt nhìn cô gái đang ghé vào trên đùi mình, “Em thì sao?”

Kiều Tịch chớp chớp mắt, “Em không có cảm giác gì.” Con ngươi đen nhánh của cô hiện lên ý xấu, cô nói: “Nhưng nếu người mẫu là anh, em sẽ rất kích động.”

Ánh mắt cô gái quá sáng, Lục Hoặc sao còn không biết cô đang có chủ ý xấu gì, “Em vẫn nên đánh mất suy nghĩ không có khả năng này đi.”

Kiều Tịch hừ một tiếng, cô khó chịu nói: “Anh không làm người mẫu cho em, vậy hôn em thì được chứ?”

Bây giờ đã xác nhận quan hệ nhưng cô còn chưa được anh hôn!

Mỗi ngày Kiều Tịch đều soi gương, cô xác nhận giá trị nhan sắc của mình vô cùng ổn.

Ngũ quan của cô tinh xảo xinh đẹp, làn da được năng lượng vàng tẩm bổ càng ngày càng tốt hơn, trắng nõn bóng loáng, xúc cảm tốt đến mức có đôi khi chính cô cũng không nhịn được muốn sờ vài cái, mà Lục Hoặc lại nhắm mắt làm ngơ với vẻ đẹp của cô.

Kiều Tịch đều sắp bắt đầu nghi ngờ mị lực của mình.

Trong đôi mắt ngập nước của cô là hình bóng ngược của anh, giống như mang theo lưỡi câu, “Lục Hoặc, không phải anh tính sẽ mãi mãi không hôn em chứi?”

Cô dạy anh, “Người yêu và bạn bè bình thường không giống nhau, hai người có thể làm một ít chuyện thân mật, anh là thẹn thùng, hay là không thích đυ.ng vào em?”

Bàn tay để trên tay vịn của Lục Hoặc dần dần nắm chặt, “Không phải.”

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tịch lại nâng lên, muốn để sát vào anh, đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên, “Vậy anh hôn đi.”

Cô gái ở trên đùi anh rực rỡ xinh đẹp, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ của cô trắng như ngọc, đôi mắt sáng rực nhìn anh.

Lục Hoặc mím môi, anh không khống chế được, cúi đầu hôn thiếu nữ trước mặt.

Môi mỏng của anh dừng trên môi cô gái, xúc cảm mềm mại làm ánh mắt anh tối sầm, Lục Hoặc vừa vụng về lại không thể kiềm chế được, anh dùng môi mỏng cọ xát cánh môi của cô thật mạnh.

Đôi mắt Kiều Tịch cong cong, trong mắt đều là anh.

Đột nhiên, cô cảm giác cả người Lục Hoặc chấn động, cả người anh như bị kinh sợ.

Tay Kiều Tịch chạm phải thứ trơn trơn, lành lạnh.

Lục Hoặc chật vật thối lui, đáy mắt đen nhánh của anh hiện ra sự hoảng loạn, sợ hãi, còn có bất kham.

Kiều Tịch cúi đầu.

Đập vào mắt cô lại là đuôi cá màu vàng thật dài, phần cuối của cái đuôi không còn lành lặn, thối rữa, vẩy cá nhuộm đen.

“Tịch Tịch, đừng nhìn……” Giọng nói trầm thấp của thiếu niên mang theo sự cầu xin, cả người anh cứng đờ, trên mặt đầy khổ sở, phảng phất giây tiếp theo anh sẽ sụp đổ mất.