Chương 28

Trong nhà rơi vào im ắng.

Lục Hoặc lúng túng duỗi tay kéo chăn nhỏ bên cạnh qua, muốn che đậy nửa người dưới của mình.

Chăn có chút nhỏ, làm gì che được cái đuôi dài của anh?

Anh hơi ngẩng đầu lên, một tay che kín mắt, lừa mình dối người không nhìn thứ xấu xí kia.

Mắt thiếu niên đỏ lên, đuôi mắt cũng ửng đỏ, nước mắt tuôn rơi.

Ai sẽ thích một quái vật không thể đi?

Không, anh còn không phải là người, niềm vui lúc trước là anh trộm được, chưa được mấy ngày, giấc mơ đẹp đã tỉnh rồi.

Tay Lục Hoặc đặt trên đôi mắt, gắt gao che lại, nước mắt từ đuôi mắt rơi xuống, xẹt qua gò má, hoàn toàn đi vào mái tóc anh.

Anh không dám, cũng không muốn nhìn đôi mắt của Kiều Tịch, anh sợ hãi sự chán ghét, ghê tởm, sợ hãi trong mắt cô.

Nước mắt không ngừng rơi xuống từ đuôi mắt đỏ ửng của thiếu niên, anh cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Kiều Tịch bừng tỉnh, cô đầy khϊếp sợ, xúc cảm lạnh lẽo cô cảm nhận được dưới bàn tay đang nhắc nhở cô, đây không phải mơ.

“Đây là…… Đuôi cá?” Giọng nói của cô ngập tràn sự kinh ngạc.

Lục Hoặc hơi ngửa đầu, một tay gắt gao che lại đôi mắt không dám nhìn phản ứng của cô gái, giọng nói trầm thấp của anh lộ ra sự tuyệt vọng, “Ừm.”

Kiều Tịch dùng sức chớp mắt, xác nhận chính mình không phải xuất hiện ảo giác, cũng không phải hoa mắt, thế mà Lục Hoặc mọc ra đuôi cá!

Trời ơi!

Kiều Tịch quả thật bị kinh hãi rồi, cô chưa từng nghĩ tới Lục Hoặc sẽ biến thành như vậy.

Trong sách chỉ nói, mỗi khi nữ chính Triệu Vũ Tích gặp khó khăn thì Lục Hoặc sẽ giúp dỡ đối phương, cũng chưa từng miêu tả quá nhiều về anh, càng không có rằng anh có đuôi cá!

Cô thật cẩn thận, nhẹ nhàng sờ cái đuôi của Lục Hoặc, trơn trơn, lành lạnh, đuôi cá có khiếm khuyết, nó bị nhuộm màu đen, ảnh hưởng sự đẹp đẽ của nó.

“Nơi này, sẽ đau không?” Đầu ngón tay Kiều Tịch nhẹ nhàng chạm vào phần hư thối của đuôi cá không lành lặn kia.

Cảm giác khác thường từ cái đuôi truyền đến, Lục Hoặc gắt gao mím môi, môi anh gần như trở nên trắng bệch, cả người anh căng thẳng, gần như không dám động, e sợ chỉ một động tác nhỏ cũng sẽ khiến cô gái chán ghét.

Lục Hoặc lắc đầu, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, “Không đau.”

Đuôi mắt của anh đỏ cực kỳ, giọng điệu của anh mang theo sự cầu xin, “Rất xấu, đừng nhìn.” Thứ xấu xí như vậy, chính anh nhìn cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.

Kiều Tịch hỏi Bạo Phú, “Chân của Lục Hoặc bị sao thế này, đuôi cá của anh ấy lại là chuyện gì thế? Vì sao cái đuôi của anh bị hư thối không lành lặn nữa, lại là bởi vì năng lượng đen à?”

Bạo Phú cũng không kinh ngạc, cậu nói với Kiều Tịch: “Chủ nhân, cha của Lục Hoặc là con người, mẹ của cậu ấy là người dị tộc nên cậu ấy mới có được đuôi cá, con của dị tộc Kim Ngư sau ba tuổi sẽ dần dần học được cách khống chế sự thay đổi giữa đuôi cá và chân. Nhưng cái đuôi của Lục Hoặc từ nhỏ đã bị năng lượng đen ăn mòn, cho nên không thể thay đổi, cái đuôi có vết thương, chân của cậu ấy sẽ không thể đi.”

Cậu tiếp tục nói: “Chỉ cần năng lượng đen được tiêu trừ, vết thương trên đuôi cá sẽ khỏi hẳn, cậu ấy có thể đi lại bình thường.”

Kiều Tịch nghe thấy thế thì sửng sốt một chút, thật sự là trong sách cũng không miêu tả quá nhiều về bối cảnh của Lục Hoặc, chỉ đề cập đến việc anh ở Lục gia không được coi trọng, khi còn nhỏ thường xuyên bị ức hiếp, sau này khi anh xuất hiện tiếp đã trở thành vai boss phản diện có thủ đoạn lợi hại.

Cô không nghĩ tới, Lục Hoặc còn có thân thế như vậy, cho nên anh là người, cũng là cá vàng nhỏ?

Kiều Tịch có chút không hiểu rõ lắm.

Cô nâng lên đôi mắt, nhìn thiếu niên đang hơi ngửa đầu, một tay gắt gao che lại đôi mắt kia, cả người anh lộ ra hơi thở âm u và tuyệt vọng.

Anh đang khó chịu, ngực Kiều Tịch có chút bức bối, “Lục Hoặc.”

“Ừ?” Anh thấp giọng lên tiếng.

Cô nói với anh: “Cái đuôi của anh không xấu chút nào.”

Nếu không nhìn phần tàn khuyết bị nhuộm đen của đuôi cá, thì phần màu vàng của đuôi anh rất sáng chói, gương mặt anh vốn dĩ đã đẹp xuất chúng, bây giờ còn có cái đuôi màu vàng, anh đẹp giống như hoàng tử người cá trong truyện cổ tích.

Lục Hoặc buông ra đôi bàn tay đang che mắt, hốc mắt anh đỏ ửng, đuôi mắt cũng đỏ lên, anh ngơ ngác nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, đôi mắt cô sáng ngời, con ngươi không có chút chán ghét, “Lục Hoặc, cái đuôi của anh rất đẹp.”

Trái tim Lục Hoặc giống như bị ném xuống mặt đất một cú thật mạnh, đau đến hốt hoảng, sau đó lại được một bàn tay nhỏ nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay lần nữa.

Kiều Tịch rời đi.

Lục Hoặc ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng dáng của cô gái chậm rãi biến mất trong bóng đêm, đáy mắt anh chỉ còn lại đêm đen vô tận.

*

Bóng đêm dần tối, Kiều Tịch tắm rửa xong đi ra, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Tử Hân.

Mới bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói sốt ruột của đối phương, “Tiểu Tịch, Đường Đường đến bây giờ vẫn chưa về ký túc xá, ký túc xá đã đóng cửa, tớ không thể ra ngoài tìm cậu ấy, tớ lo lắng…… Cậu ấy xảy ra chuyện gì đó.”



Bàn tay đang lau tóc của Kiều Tịch ngừng lại, cô buông khăn, “Hôm nay cậu ấy đi làm thêm à?”

“Đúng đó, sau khi tan học thì cậu ấy đã đi rồi, bình thường cậu ấy đều sẽ về kịp trước khi ký túc xá đóng cửa, bây giờ ký túc xá đã đóng cửa lâu như vậy mà vẫn không có thấy cậu ấy đâu.”

Diệp Tử Hân gọi cho Phương Đường nhưng di động của cô ấy tắt máy. Cô lo lắng một cô gái như Phương Đường ở bên ngoài tối như vậy sẽ gặp được nguy hiểm, đành phải gọi điện thoại cho người ở bên ngoài trường học là Kiều Tịch, hy vọng cô ấy có thể giúp đỡ nghĩ cách.

“Được rồi, tớ biết rồi, lát nữa tớ sẽ đi tìm cậu ấy.” Sau khi Kiều Tịch cúp điện thoại lập tức thay đồ ngủ trên người, đi ra ngoài.

Cô biết quán lẩu nơi Phương Đường làm thêm, lúc đi vào quán, quán đã sắp đóng cửa.

“Tiểu thư, chúng tôi sắp đóng cửa, không tiếp khách nữa, hoan nghênh quý khách ngày mai lại đến.” Giám đốc cười nói với Kiều Tịch đang đi vào.

“Tôi tìm bạn, Phương Đường ở đây không?”

Vẻ ngoài của cô gái trước mặt cực kỳ xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, lúc nãy cô bước xuống từ chiếc siêu xe đỉnh cấp đang dừng ở bên ngoài, giám đốc không nghĩ tới đối phương tìm Phương Đường, “Cô ấy ở trong phòng bếp.”

“Tôi đi tìm cậu ấy.” Kiều Tịch trực tiếp đi vào, giám đốc căn bản không kịp ngăn lại.

Trong phòng bếp, nhân viên khác đã tan làm, chỉ còn lại Phương Đường đang ngồi trên ghế nhỏ, nghiêm túc rửa nồi.

Giám đốc đuổi đến đây, “Thật xin lỗi tiểu thư, không phải nhân viên thì không thể đi vào phòng bếp của chúng tôi.”

Kiều Tịch lùi về sau gần nửa bước, đứng ở cửa, cô phản bác: “Tôi không đi vào.”

Phương Đường nghe thấy tiếng động, cô ấy ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Kiều Tịch đứng bên cạnh cửa, trên mặt cô ấy đầy khϊếp sợ, “Tiểu Tịch, sao cậu lại tới đây?”

“Tử Hân nói cậu muộn như vậy còn chưa trở về, cậu ấy lo lắng cho cậu nên gọi điện thoại cho tớ.” Kiều Tịch nhìn bát đĩa và nồi chất đống dưới mặt đất, cô hỏi giám đốc, “Những thứ này đều là một mình cậu ấy rửa à?”

“Nhân viên trong quán chúng tôi không đủ, cô ấy nhỏ nhất trong quán, người trẻ tuổi làm thêm chút việc thì làm sao?” Giám đốc cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

“Tiểu Tịch, tớ không sao, đợi tớ rửa mấy thứ này xong, chút nữa sẽ về trường học.” Phương Đường vừa dùng sức rửa nồi, vừa cười nói với Kiều Tịch.

“Đã trễ thế này, cậu về thế nào được, đừng nói đi xe buýt, bây giờ bên ngoài muốn gọi xe cũng khó.” Kiều Tịch nói thẳng: “Lát nữa tớ đưa cậu về.”

“Thế thì làm phiền cậu quá……” Phương Đường muốn uyển chuyển từ chối.

Kiều Tịch không đợi đối phương từ chối, “Tớ ra xe chờ cậu.”

Kiều Tịch ở trên xe chờ Phương Đường, trong đầu nghĩ chuyện đêm nay thấy đuôi cá của Lục Hoặc, thật làm người khϊếp sợ, đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong.

Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: “Cậu đã sớm biết Lục Hoặc có đuôi cá?”

Bạo Phú vội làm sáng tỏ, “Chủ nhân, lúc trước tôi không biết.”

“Chủ nhân, cô để ý việc Lục Hoặc có đuôi cá à?” Bạo Phú không phải người, cậu không hiểu tình cảm và suy nghĩ của con người, mỗi ngày cậu chỉ hy vọng chủ nhân hấp thu nhiều năng lượng vnafg hơn, sau đó rút hộp bảo vật.

Bạo Phú cho rằng Kiều Tịch không thích đuôi cá của Lục Hoặc, cậu vội dỗ dành cô, “Chủ nhân, vì năng lượng vàng, cô nhịn một chút, chỉ cần Lục Hoặc khống chế tốt, cái đuôi của cậu ấy sẽ không đột nhiên hiện ra, cô không cần sợ hãi.”

“Không phải tôi để ý, cũng không phải sợ hãi, chỉ là có chút bất ngờ.”

Sự bất ngờ đột nhiên xảy ra, cũng coi như là niềm vui bất ngờ đi.

Lúc này, Phương Đường vội vội vàng vàng đi từ quán lẩu ra, cô ấy mở cửa xe, cầu xin Kiều Tịch ở trong xe, “Tiểu Tịch, cậu có thể đưa tớ đi bến xe được không?”

Kiều Tịch dịch vào phía trong, nhường ra vị trí, “Bây giờ muộn như vậy, không có xe buýt, cậu lên xe đi, tớ đưa cậu về trường.”

Phương Đường lắc đầu, “Tớ không về trường, bây giờ tớ phải về nhà một chuyến.”

“Xảy ra chuyện gì?” Kiều Tịch thấy trong mắt cô ấy ngập tràn sự sốt ruột và hoảng loạn.

“Cha của tớ…… Cha của tớ ngã từ trên công trường đang thi công xuống, bây giờ đang nằm ở bệnh viện, cần phải làm phẫu thuật.” Mẹ không muốn khiến cô ấy lo lắng, cho nên gạt cô ấy, bây giờ trong nhà không thể chi trả tiền phẫu thuật, mẹ không còn cách nào khác, mới gọi điện thoại nói với cô ấy.

Cô ấy phải đi về gặp cha.

Kiều Tịch im lặng một chút, cô nhìn năng lượng xanh trên mu bàn tay của Phương Đường biến thành 9% lục, cô mở miệng: “Lên xe đi, tớ đưa cậu về nhà, bây giờ quá muộn, cho dù đưa cậu đi bến xe cũng không có chuyến đi nữa.”

“Nhưng nhà tớ ở thành phố kế bên, đi từ nơi này phải đi 2 đến 3 tiếng đồng hồ.” Phương Đường cắn môi, cô ấy sợ làm phiền Kiều Tịch.

“Không sao, dù sao ngày mai thứ bảy không có tiết, đêm nay tớ có thể ngủ muộn chút. Chỉ là vất vả chú Lương rồi, trở về tớ sẽ tăng tiền lương cho chú ấy.” Kiều Tịch cười nói.

Chú Lương vội nói: “Tiểu thư, đây là nhiệm vụ của tôi, cũng không vất vả chút nào.”

Làm tài xế ở Kiều gia nào có vất vả? Chỉ khi ông chủ, bà chủ và tiểu thư đi ra ngoài mới dùng tới bọn họ, quan trọng nhất là, tiền lương ở Kiều gia rất cao, chú Lương vẫn luôn cảm ơn họ.

Thấy Phương Đường còn đang do dự, Kiều Tịch thúc giục cô ấy, “Không phải cậu lo lắng cho cha cậu sao? Nhanh lên xe.”

“Ừ.” Phương Đường cảm kích gật đầu.



Lúc xe chạy đến bệnh viện nơi cha Phương Đường ở đã là rạng sáng một hai giờ.

Bình thường ban đêm Kiều Tịch ngủ rất sớm, thức đến tận giờ này, cô đã mơ màng buồn ngủ rồi.

“Tiểu Tịch, cậu mệt thì không cần đi lên với tớ đâu, tớ tự đi là được.” Phương Đường biết trên đường tới Kiều Tịch đã ngủ quên rồi, cô ấy rất không đành lòng gọi tỉnh cô.

“Không sao.” Kiều Tịch che lại miệng nhỏ, đánh ngáp một cái, khóe mắt cô ngấn nước, đôi mắt đen nhánh càng thêm ướt át, “Không sao, tớ đi lên với cậu, thuận tiện thăm chú luôn.”

Phương Đường thật sự rất cảm ơn Kiều Tịch, nhất là sau khi các người bạn của cô đều vì nhà cô xảy ra chuyện rời xa cô, càng khiến sự giúp đỡ bây giờ của Kiều Tịch trở nên đáng quý.

Sau khi công ty của cha Phương Đường đóng cửa, bởi vì tuổi lớn, rất khó tìm việc, trong nhà lại cần dùng tiền gấp, rơi vào đường cùng, chú ấy chạy tới công trường, cầu xin người phụ trách công trường thuê mình.

Hôm nay chú ấy bò lên trên chỗ cao, bởi vì thao tác không ổn thỏa, ngã từ phía trên xuống, xương đùi bị dập nát, cần lập tức làm phẫu thuật.

Phương Đường tìm được phòng bệnh, cô ấy vội mở cửa đi vào.

“Đường Đường, sao muộn như vậy con còn trở về? Không phải bảo con ngày mai rồi về à?” Mẹ Phương Đường thấy con gái đột nhiên xuất hiện, bà ấy vừa giật mình vừa sợ hãi, muộn như vậy, một cô gái đi đường đêm trở về, quá nguy hiểm.

“Là bạn con đưa con về.” Phương Đường giới thiệu với mẹ, “Bạn này chính là bạn cùng đại học với con, Kiều Tịch, dọc theo đường đi bạn ấy đều đi cùng con.”

Lúc này mẹ Phương Đường mới chú ý tới phía sau con gái đang đứng một cô gái có vẻ ngoài xuất chúng, Phương gia cũng từng rất có tài sản, bà ấy cũng giao lưu với không ít bà chủ và thiên kim nhà giàu, gặp qua không ít người đẹp, nhưng đẹp tuyệt đỉnh giống như cô gái trước mặt như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.

“Cháu là bạn của Đường Đường à, thật sự rất cảm ơn cháu.”

Kiều Tịch: “Dì à, không cần khách sao đâu ạ.”

Phương Đường hỏi mẹ Phương: “Chân của cha thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói xương đùi bị dập nát, cần phẫu thuật.” Vẻ mặt mẹ Phương đầy khó xử, “Cha của con kiên quyết không đồng ý làm phẫu thuật, bởi vì quá đau, ông ấy uống một ít thuốc giảm đau, ngủ rồi.”

Nghe vậy, Phương Đường khó chịu cúi đầu, trên mặt cô ấy có sự bi xót khó có thể hình dung, “Cha đang lo lắng vấn đề tiền bạc.”

Nhà cô ấy đã không có tiền, bây giờ cha cô ấy lại bị thương, cần một khoản tiền rất lớn để làm phẫu thuật, đây không thể nghi ngờ là dậu đổ bìm leo.

Cô ấy đi làm thêm không lâu, còn chưa tới ngày lấy tiền lương, trên người cô ấy cũng không có nhiều tiền lắm, căn bản không có cách nào chi trả tiền phẫu thuật.

Phương Đường có cảm giác vô lực, công việc gặp phải ấm ức và sự lo lắng cho cha mình, dường như chèn ép lên thân hình của cô ấy.

Ở một bên, Kiều Tịch thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay Phương Đường nháy mắt giảm đến 6%.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuống sân vườn, nơi hoang vắng cũng có thêm vài phần sức sống.

Lục Hoặc đã sớm ngồi bên cửa sổ đọc sách, trên mặt anh đã khôi phục sự lạnh lùng như thường.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần áo thẳng, lưng ngồi thẳng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống trên người anh, khiến thiếu niên có cảm giác cao quý.

Tức Hỏa ngồi bên cửa sổ, Lục Hoặc duỗi tay xoa cái đầu trắng tuyết của nó, giọng nói khàn khàn của anh lộ ra sự chờ mong và hèn mọn, “Hôm nay chủ nhân của em khi nào sẽ tới thế?”

Lỗ tai Tức Hỏa run lên, nó cũng không biết.

Bây giờ Ôn Tình phụ trách bữa cơm của Lục Hoặc, quét tước vệ sinh, còn lại thời gian nhàn rỗi, cô ấy sẽ đi nơi yên tĩnh đọc sách, cô ấy muốn học lại kiến thức về y học lần nữa.

Hôm nay, bữa sáng, cơm trưa, thậm chí là lúc cơm chiều đưa tới, cô ấy phát hiện Lục Hoặc vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, gần như không hoạt động.

Thiếu niên giống như đồ sứ trắng xinh đẹp, không có sức sống, mặt không có biểu cảm gì mà ngồi đó, chờ đợi cô gái đến.

Hôm nay hình như Kiều Tịch không tới.

“Thiếu gia, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.” Ôn Tình chuẩn bị xong bữa tối, cô ấy liền tự giác rời đi.

Ánh tà chiều rơi xuống, khiến bầu trời trở nên vàng hồng, từng chút bị màn đêm bao trùm.

Cơ thể căng cứng của Lục Hoặc không hoạt động, môi mỏng của anh gần như mất đi màu máu.

Bàn tay to của anh đè lại Tức Hỏa đang nhảy loạn trên đùi, giọng nói Lục Hoặc khàn khàn, ánh mắt rất âm u, “Chủ nhân của em, có phải sẽ không tới hay không?”

Tức Hỏa duỗi chân, nó cũng không biết gì cả.

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, trên xe lăn, hình bóng của thiếu niên dần dần rơi vào tối tăm, dần dần bị bóng tối nuốt trọn.

Con ngươi đen nhánh của anh có chút ướŧ áŧ, anh cúi đầu, giống như chú cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi nhưng luyến tiếc rời đi, đáng thương cực kỳ.

Anh nói nhỏ, “Ngày mai em ấy có đến không?”

“Có phải em ấy ghét anh rồi không?”

“Em ấy thấy thứ xấu xí của anh rồi, sẽ không tới nữa.”

Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc tối lại, có phải cô cũng chán ghét anh rồi không?