Chương 39

Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời sáng sớm càng ngày càng mãnh liệt, khiến người ta trở nên nóng nực.

Kiều Tịch ý thức được, Lục Hoặc nghiêm túc.

Bà Lý đã đi ra ngoài tìm hàng xóm nói chuyện, trong phòng chỉ có cô và Lục Hoặc.

Cô đưa Lục Hoặc trở về phòng, đột nhiên có cảm giác tội lỗi của học sinh tiểu học làm chuyện xấu.

Cô chống gậy đi kéo rèm lên, khóa kỹ cửa, trong phòng không bật đèn, ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua bức rèm, tạo thành ánh nắng màu đỏ hồng.

Trong phòng có thêm vài phần ái muội.

Lục Hoặc chủ động từ xe lăn dời đến trên giường.

Anh ngồi tựa vào tường.

Kiều Tịch vừa chuẩn bị xong giá vẽ và giấy vẽ, lúc ngẩng đầu nhìn thiếu niên, trái tim nhỏ của cô đột nhiên nhảy loạn lên.

Cô chỉ thấy thiếu niên không nhanh không chậm cởi từng cúc áo sơ mi trắng!

Ngón tay anh thon dài đẹp đẽ, đốt ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay cũng lộ ra hơi thở cấm dục, cúc áo dưới ngón tay linh hoạt của anh dễ dàng bị cởi ra.

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch lại không biết cố gắng nhảy loạn lên.

Sườn mặt của thiếu niên có góc cạnh rõ ràng, rất hoàn mỹ, cần cổ thon dài, yết hầu nổi lên, tầm mắt cô giống như bị đầu ngón tay của anh câu dẫn, từng chút từng chút bị đưa xuống dưới.

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch càng ngày càng sáng rực.

Ngón tay cởi cúc áo của thiếu niên đột nhiên tạm dừng, Kiều Tịch chớp mắt, đôi mắt nhỏ có chút bất mãn kia giống như đang thúc giúc anh nhanh lên.

Lục Hoặc nhấc lên mi mắt, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, anh nhìn cô gái, giọng nói trầm thấp có chút khàn, “Em tới cởi giúp anh.”

Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại, cô cười khanh khách chống gậy đi qua.

“Lục Hoặc, em cảm thấy anh hôm nay không thích hợp nha.” Kiều Tịch duỗi tay qua, đầu ngón tay thon dài trắng nõn của cô chạm vào cúc áo của anh.

Nhưng cô thích anh không thích hợp như vậy.

Lục Hoặc không lên tiếng, anh rũ mắt nhìn cô gái đang cởi cúc áo giúp anh.

Áo sơmi màu trắng hoàn toàn rộng mở.

Ngực thiếu niên to rộng, có cảm giác thon gầy lại rắn chắc.

Khoảng cách gần như vậy, Kiều Tịch nhìn đến mặt hơi nóng lên, con ngươi đen nhánh càng thêm sáng ngời.

Thiếu niên cũng không tốt hơn bao nhiêu, biểu cảm của anh đầy ngây ngô, lần đầu tiên chủ động mở miệng: “Tịch Tịch, hôn anh.”

“Hả?”

“Không phải muốn vẽ cái đuôi của anh sao?” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc có chút khàn, giống như có cần câu, vẫn luôn câu lấy cô.

Kiều Tịch đương nhiên muốn vẽ cái đuôi, cũng muốn hôn anh.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cái miệng nhỏ chủ động hôn lên môi mỏng của anh.

Hơi thở thiếu niên mát lạnh, rất dễ nghe, là mùi vị cô thích.

Cô có chút hư hỏng, cố ý trêu cợt anh, như có như không hôn lên khóe miệng của anh.

Thiếu niên giống như không vừa lòng, lông mày xinh đẹp của anh nhíu chặt, anh nghiêng mặt, miệng hoàn toàn chạm vào miệng nhỏ của cô, tay anh cầm cằm của cô, không cho cô làm trò.

Lúc này Kiều Tịch mới ngoan ngoãn hôn anh, cô tinh tế miêu tả hình dáng chiếc môi đẹp của anh, sau đó, cái lưỡi mềm mại dễ dàng cạy môi anh ra, từng chút từng chút quấn lấy anh, quyến rũ anh.

Lúc trước kỹ xảo của Lục Hoặc trúc trắc ngây thơ lắm, bây giờ anh mới biết được còn có thể như vậy.

Cảm giác ngứa ngáy không thể kiềm chế được điên cuồng xông lên từ xương sống đuôi, cảm giác dây dưa dịu dàng kia quả thực khiến anh sắp điên rồi.

Tay anh vô ý thức nắm lấy khăn trải giường bên cạnh, nắm chặt, giây tiếp theo, cái đuôi lộ ra.

Kiều Tịch cảm nhận được cơ thể anh run rẩy, con ngươi đen nhánh của cô càng sáng thêm, đáy mắt đều là ý cười.

Tay cô lén lút duỗi qua.

Lục Hoặc ý thức được ý đồ xấu của cô gái, anh muốn duỗi tay ngăn cản, nhưng mà cô khẽ cắn anh một chút, trong sự kinh ngạc của anh, tay cô đã cầm lấy vẩy cá yếu ớt cuối cùng của cái đuôi.

“Tịch Tịch.” Vòng eo thẳng tắp của Lục Hoặc lập tức mềm nhũn, anh không chút sức lực dựa vào trên vách tường, bàn tay nắm chặt khăn trải giường.

Bởi vì dùng sức, đầu ngón tay, thậm chí là đốt ngón tay của anh đều trắng bệch.

Lục Hoặc muốn cắn chặt răng, nhưng mà chiếc lưỡi của cô gái còn đang quấn lấy anh, tiếng kêu rên trầm thấp của anh sao có thể dừng được? Nó tràn ra từ giữa môi răng.

Kiều Tịch rút lui, vừa lòng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên ửng đỏ, con ngươi đen nhánh u ám ngập nước, ướt át.

Anh giống như bị cô ức hiếp một trận vậy, có điều, đúng thật là anh bị cô ức hiếp dữ dội.

“Lục Hoặc, anh rất khó chịu sao?” Kiều Tịch cố ý hỏi anh.

Thiếu niên sao có thể thừa nhận cảm giác kỳ quái xa lạ đánh úp lại trong cơ thể kia, nó gần như khiến anh mất khống chế, anh cắn chặt răng, “Không phải.”



Trên đỉnh đầu, lá con mầm lặng lẽ hiện ra, lay động trái phải, cực kỳ đáng yêu.

Kiều Tịch muốn duỗi tay nhéo nó, nhưng mà thấy đuôi mắt đỏ ửng của anh, cuối cùng cô cũng không ra tay.

Cô lại chơi xấu nữa, chỉ sợ anh sẽ khóc.

Kiều Tịch duỗi tay sờ khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nóng rực của anh, “Anh nằm nghiêng xuống, em sẽ bắt đầu vẽ đây.”

Lục Hoặc nhỏ giọng lên tiếng: “Ừm.” Anh không dám mở miệng, e sợ tiếng rên đầy xấu hổ kia sẽ tràn ra.

Kiều Tịch chống gậy, ngồi trở lại trước giá vẽ.

Lúc nãy cô còn không cảm thấy gì, bây giờ từ chỗ xa nhìn lại thiếu niên có chiếc đuôi cá càng kí©h thí©ɧ thị giác.

Khuôn mặt đẹp xuất sắc của thiếu niên nhuộm màu hồng nhạt, gương mặt lạnh lùng lây dính sắc dục, đôi mắt đen nhánh như có lưỡi câu, ướt át nhìn cô. Ngực anh to rộng rắn chắc, tầm mắt cô dời xuống, chiếc đuôi cá trong ánh chiều vàng lộ ra sự dụ hoặc vô hình, quả thực chính là nam yêu nghiệt.

Bị ánh mắt cô nhìn chăm chú, làn da anh dần dần đỏ ửng lên.

Có thể là vì khó chịu, đầu của anh hơi ngẩng lên, môi khẽ nhếch, anh giống như không kiềm chế được mà nhẹ thở gấp, quả thực gợi cảm đến rối tinh rối mù.

Ngay cả bàn tay nắm khăn trải giường của anh cũng làm người liên tưởng lung tung.

Vốn dĩ Kiều Tịch đã thích Lục Hoặc, bây giờ nhìn anh như vậy, trái tim nhỏ của cô cứ điên cuồng nhảy lên, hoàn toàn mất khống chế.

Cô lén véo mình một cái, để cho bản thân hoàn hồn lại, nỗ lực nghiêm túc vẽ tranh.

Đường nét rõ ràng, con ngươi đen nhánh ướt át, môi mỏng rõ nét, dần dần hiện ra trên tờ giấy trắng.

“Tịch Tịch……” Thiếu niên thấp giọng gọi cô.

“Anh đừng nói chuyện.” Quá ảnh hưởng đến cô rồi.

Thiếu niên mím môi, cũng không lên tiếng, đầu của anh hơi ngẩng lên, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm về phía cô, quả thực khiến trái tim nhỏ của cô run rẩy.

Kiều Tịch xác định, Lục Hoặc đang quyến rũ cô!

Cô dừng bút lại, lấy chiếc dải lụa cột tóc xuống, cô cầm dải lụa đi về phía anh.

“Tịch Tịch.” Con ngươi đen nhánh ngập nước của anh nhìn dải lụa, không rõ nguyên do.

Kiều Tịch khom lưng xuống, cô thẳng thắn nói với anh, “Lục Hoặc, em không chịu đựng sự quyến rũ của anh, bị anh nhìn, em lo sẽ làm ra chuyện xấu gì đó.”

Cho nên, cô muốn che lại đôi mắt của anh.

Dải lụa màu tím nhạt trên tay Kiều Tịch che lại đôi mắt của Lục Hoặc, anh ấm ức nhìn cô một cái, nhắm mắt lại.

Anh đúng là đang cố ý quyến rũ Kiều Tịch.

Trên người anh, thứ có thể hấp dẫn cô, sợ rằng chỉ có khuôn mặt miễn cưỡng nhìn được này.

Anh phải tranh thủ, để cô thích anh nhiều một chút, ở bên cạnh cô lâu một chút.

Kiều Tịch cũng không buộc chặt, dải lụa nhẹ nhàng buộc vào trên đôi mắt của Lục Hoặc, cô chỉ là không dám nhìn vào đôi mắt của anh thôi.

Cô trở lại trên chỗ ngồi lần nữa, Lục Hoặc bị che lấy đôi mắt càng giống như nhóc đáng thương bị cô ức hiếp, thậm chí nhiều thêm vài phần cảm giác đẹp đẽ khi bị ức hiếp.

Trái tim nhỏ của cô lại không khống chế được, rối loạn lên.

Kiều Tịch cầm lấy bút vẽ, lúc cô đang muốn muốn tiếp tục vẽ tranh thì đột nhiên, mũi nóng lên, giống như có gì đó chảy ra.

Cô duỗi tay sờ, đầu ngón tay dính màu đỏ.

Kiều Tịch trợn tròn mắt.

Yêu nghiệt Lục Hoặc là muốn quyến rũ chết cô!

Thiếu niên không nhìn thấy, cô gái ngồi trước giá vẽ lén lút che lại mũi của mình.

Cái đuôi Lục Hoặc chỉ duy trì được tầm năm phút.

Kiều Tịch vẽ vẽ dừng dừng, sau khi đuôi của anh biến mất, cô phải đi qua hôn anh, để đuôi của anh hiện ra.

Mỗi lần như vậy, thiếu niên bị che lại đôi mắt đều trở nên vô cùng mẫn cảm.

Lúc anh bị ức hiếp đến mức tận cùng, bàn tay nắm chặt khăn trải giường hoàn toàn trắng bệch.

Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà rơi xuống, ánh sáng trong phòng cũng tối dần.

Kiều Tịch bật đèn trong phòng, xung quanh sáng lên.

Bà Lý đã về, ngay cả Phương Đường cũng vẽ vật thực về rồi, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của bà Lý và Phương Đường bên ngoài phòng, hai người chuẩn bị đi nấu cơm tối.

Kiều Tịch đang dần dần vẽ xong.

Lúc này, cửa phòng bị gõ lên.

“Tịch Tịch, cậu ở bên trong không?” Ngoài cửa là tiếng của Diệp Tử Hân.



Kiều Tịch vẽ xuống đường nét cuối cùng trên giấy vẽ, mới dừng bút lại.

Trên giường, thiếu niên vẫn luôn duy trì tư thế ban đầu, rất giống hoàng tử cá bị người ta ức hiếp, đầy đáng thương.

“Lục Hoặc, em vẽ xong rồi, anh có thể động đậy.” Kiều Tịch đứng dậy, cô đi mở cửa.

Trong sự kinh ngạc của Diệp Tử Hân, cô đi ra, đóng cửa lại.

Xuyên thấu qua khe cửa, Diệp Tử Hân loáng thoáng nhìn thấy Lục Hoặc nửa nằm trên giường, anh bị che lại đôi mắt, tốc độ đóng cửa của Kiều Tịch quá nhanh, cô ấy không nhìn rõ lắm.

“Tiểu Tịch, mặt cậu đỏ quá.” Diệp Tử Hân chú ý tới, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của Kiều Tịch nhuốm màu đỏ nhạt, giống như thẹn thùng.

Kiều Tịch biết mặt mình đang nóng lên, cô bình tĩnh nói: “Trong phòng có chút nóng.”

Diệp Tử Hân không nghĩ sâu xa, cô ấy hỏi Kiều Tịch: “Chân cậu đỡ chút nào chưa?”

“Đỡ nhiều rồi.”

“Vậy là tốt rồi, Giang Cảnh Trình lại mua một ít thuốc, cậu ấy bị giáo viên kêu đi làm việc, nhờ tớ đưa qua cho cậu.” Diệp Tử Hân đưa thuốc cho Kiều Tịch.

“Cảm ơn các cậu, bao nhiêu tiền, tớ trả cho cậu ấy.”

Diệp Tử Hân cười đùa nói: “Nếu biết cậu muốn trả tiền, đoán chừng Giang Cảnh Trình sẽ khóc mất.”

Kiều Tịch không để ý tới giọng nói trêu ghẹo của cô ấy, kiên trì chuyển tiền cho Diệp Tử Hân, nhờ cô ấy trả cho Giang Cảnh Trình.

Tuy rằng cô thích nhìn Lục Hoặc ghen, nhưng Lục Hoặc không giống với người khác, từ nhỏ anh đã không được mọi người khẳng định, vốn dĩ đã ở trạng thái tự ti, cô để anh ghen, đoán chừng anh sẽ hèn mọn lui mãi về phía sau.

Hơn nữa, cô cũng không nỡ để anh ghen như vậy.

Sau khi Diệp Tử Hân rời đi, Kiều Tịch mở cửa về phòng.

Trên giường, dải lụa che đôi mắt của thiếu niên đã bị kéo xuống, đôi mắt đen nhánh của anh yên tĩnh nhìn cô.

Kiều Tịch cong mắt, cô lấy bức tranh đã vẽ xong, đi về phía anh.

“Anh thích không?” Cô đưa tranh cho anh xem.

Gương mặt Kiều Tịch tươi cười rực rỡ, “Kỹ thuật vẽ của em hình như lại tiến bộ rồi, vẽ anh thật xinh đẹp.”

Trên giấy vẽ màu trắng, hoàng tử cá hơi ngẩng đầu, tóc mái hỗn loạn che đi khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt ướt át mờ mịt nhìn nơi nào đó, môi anh khẽ nhếch, đuôi mắt đỏ ửng, làn da trên người nhuộm màu hồng nhạt, đuôi cá màu vàng cong lên.

Quả thực gợi cảm đến rối tinh rối mù.

Lục Hoặc làm sao nghĩ đến chính mình trong mắt Kiều Tịch là dáng vẻ này, anh ngoảnh đầu đi, lỗ tai đỏ đến gần như có thể rút lấy máu.

Ban đêm, bầu trời đen kịt điểm xuyết chút ánh sao, nông thôn vào đêm hết sức yên tĩnh.

Lục Hoặc đi phòng bếp học nhóm lửa, anh nấu nước ấm cho Kiều Tịch ngâm chân.

Nhìn thấy chậu nước đang bốc hơi nóng kia, trong lòng Kiều Tịch đầy mềm mại, “Chúng ta cùng nhau ngâm.”

“Không cần, lát nữa anh sẽ đi tắm.” Lục Hoặc từ chối.

Kiều Tịch mới không thèm nghe anh, cô khom lưng xuống cầm lấy chân của anh, cởi giày của anh ra, bỏ vào chậu nước.

Sau đó, cô ngồi đối diện anh, cũng cởi giày ra, bỏ chân vào cùng.

Chân Kiều Tịch rất đẹp, trắng hồng tinh tế, mu bàn chân trắng nõn, ngón chân mượt mà đáng yêu, còn có màu hồng nhạt.

Trên chân Lục Hoặc vẫn có không ít màu đen như cũ, thoạt nhìn rất khủng bố.

Đặt cạnh chân của cô gái, càng khiến chân anh trở nên xấu xí.

Nhưng mà Kiều Tịch không để ý chút nào, cô hư hỏng dùng chân của mình chạm lên phần màu đen trên mu bàn chân của anh, còn dùng ngón chân cọ xát vào anh.

Nước trong chậu dập dờn, còn rơi tung tóe ra mặt đất.

Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, cô cảm thán nói: “Rõ ràng ban ngày vẫn là yêu nghiệt quyến rũ em, đến buổi tối anh liền biến thành người chồng hiền lành nấu nước ấm cho em ngâm chân.”

Cô vô cùng đáng thương nhìn anh, “Lục Hoặc, nếu ngày nào đó anh không cần em, em sẽ khóc.”

Lục Hoặc lấy khăn lông sạch sẽ đã chuẩn bị trước ở bên cạnh đặt lên đùi, anh cầm mắt cá chân của cô gái từ trong nước lên, sau đó đặt lên khăn lông, bao bọc, nhẹ nhàng lau nước trên mu bàn chân của cô.

Anh thong thả trả lời: “Sẽ không không cần em.”

Chỉ có cô không cần anh.

Dưới ánh đèn, gương mặt thiếu niên đẹp đẽ, dịu dàng tốt đẹp đến lạ kỳ.

Đầu quả tim của Kiều Tịch mềm nhũn, giống như bị con kiến nhỏ khẽ cắn một cái, không đau, ngứa, cô muốn làm chút gì đó.

“Lục Hoặc, ngày mai em đưa anh đi vẽ vật thực đi.” Chân cô bị trật khớp không nghiêm trọng, đêm nay bôi thuốc tiếp, ngày mai hẳn là có thể đi được.

Mấy ngày nay đến đây, Lục Hoặc chỉ có thể ở trong phòng, mỗi ngày chờ đợi cô trở về, anh còn chưa có cơ hội ra ngoài đi dạo, cô muốn đưa anh đi ra ngoài.

Lục Hoặc không có ý kiến gì, tính cách của anh quá tốt, giống như cô gái nói cái gì chính là cái đó, “Ừ.”

Tim Kiều Tịch lại mềm nhũn, ôi, cá vàng nhỏ của cô sao lại tốt như vậy.