Chương 41

Kiều Tịch vô ý thức nhíu mày lại, sao Triệu Vũ Tích lại ở chỗ này?

Thật hiển nhiên, đối phương cũng không lường trước được lại gặp phải cô ở đây.

Kiều Tịch thấy cảm xúc trên mặt đối phương từ kinh ngạc rất nhanh chuyển thành vui vẻ, cô ta bước nhanh tới, lấy di động ra, gõ chữ ở phía trên: Tiểu Tịch, thật tốt quá, chị đang muốn đi tìm em.

Cô ta thấy bà Lý đứng bên cạnh Kiều Tịch, mắt nhìn năng lượng xanh trên mu bàn tay của đối phương, cô ta dùng sức kiềm chế xúc động muốn hét lên, đây là mục tiêu mà cô ta muốn tìm.

Sao đối phương lại đi cùng Kiều Tịch?

Triệu Vũ Tích không nhịn được, lại nhanh chóng gõ chữ trên di động: Tiểu Tịch, sao em lại ở bệnh viện, là có chỗ nào không thoải mái à? Người bên cạnh em là……

Kiều Tịch nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Sao chị lại ở đây?”

Bà Lý kinh ngạc, “Tiểu Tịch, hai cháu quen biết?”

“Vâng.” Kiều Tịch nói với bà Lý, “Chị ấy là Triệu Vũ Tích, là chị họ của cháu.”

Triệu Vũ Tích nhanh chóng gõ chữ trên di động: Dì nhỏ không yên tâm, lo lắng em ở đây sống không tốt, không thể chăm sóc tốt cho chính mình, cho nên chị đến thăm em để dì yên tâm, em có yêu cầu gì, chị cũng có thể giúp đỡ.

Cô ta không nghĩ tới mục tiêu công lược lần này sẽ ở thôn An, cùng một nơi mà Kiều Tịch đi vẽ vật thực.

Bà Lý không nghĩ tới người con gái mà con trai bà cứu lại là chị họ của Kiều Tịch, duyên phận như vậy cũng không biết nên nói gì, “Người bị thương ở bên trong là con trai bà, cháu nói cho bà biết, lúc ấy xảy ra chuyện gì.”

Triệu Vũ Tích nhìn về phía đối phương, thế mà người đàn ông cứu cô ta lại là con trai của mục tiêu công lược của cô ta?

Nhìn thấy năng lượng xanh của đối phương là 70%, Triệu Vũ Tích cảm thấy nhiệm vụ lần này, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta.

Trên mặt và trong mắt cô ta ngập tràn sự áy náy, nếu có thể mở miệng nói chuyện, cô ta nhất định phải khóc vài tiếng, cô ta gõ chữ trên di động: Về chuyện con trai của bà, thật sự rất xin lỗi, cháu cũng không nghĩ tới lòng tốt nhất thời của chú ấy, lại khiến chú ấy rơi vào tình trạng nguy kịch, bây giờ lại phải cấp cứu trong phòng phẫu thuật.

Nghe thấy việc con trai đang cấp cứu, vẻ mặt bà Lý chấn động, gần như đứng không vững, trên mặt đều là sự lo lắng.

Kiều Tịch thấy, năng lượng xanh trên mu bàn tay bà Lý đang giảm xuống, từ 70% lập tức rớt xuống 50%.

Cô vội đỡ lấy tay bà Lý, cô bất mãn trừng mắt nhìn Triệu Vũ Tích một cái, đối phương hiển nhiên là cố ý, “Chị nói nghiêm trọng rồi, bác sĩ đang cấp cứu, chú ấy nhất định sẽ không sao.”

Triệu Vũ Tích đầy áy náy nhìn bà Lý, tiếp tục gõ chữ: Thật xin lỗi.

Cô ta nói với bà Lý: Lúc cháu đi từ trên xe lửa xuống, gặp kẻ trộm, con của bà thấy việc bất bình rút đao tương trợ, giúp cháu đuổi theo kẻ trộm, sau đó……

Triệu Vũ Tích tới đây là vì bà Lý, khi cô ta ở trên xe lửa, trong lúc vô tình bị kẻ trộm phát hiện cô ta không thể nói chuyện, cho nên, đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta, lựa chọn ra tay với cô ta.

Bây giờ cô ta vẫn có bộ lọc cấp hai của bàn tay vàng, có thể gia tăng thiện cảm của người khác đối với cô ta. Chỉ cần không có Kiều Tịch ở đó, tạo thành đối lập với cô ta, vẻ ngoài của Triệu Vũ Tích vẫn thuộc về dạng đẹp đẽ thanh tú, đặc biệt là cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, mái tóc quăn dài, cười rộ lên yên tĩnh động lòng người.

Cho nên, lúc cô ta xuống xe lửa gặp phải kẻ trộm, không ít người chủ động giúp cô ta.

Con trai bà Lý là Trần Đống Lương thấy Triệu Vũ Tích cần giúp đỡ, xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa và thiện cảm, chú ấy là người thứ nhất đứng ra, đuổi theo kẻ trộm.

Trong quá trình đuổi theo và vật lộn, đối phương lấy ra dao nhỏ, trong sự hỗn loạn, dao nhỏ đâm vào ngực chú ấy.

Bà Lý đã biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bà buồn rầu, trên mặt đầy đau lòng khổ sở, rồi lại không thể trách cứ Triệu Vũ Tích, dù sao cô ta cũng là người bị hại vô tội, không phải cô ta sai, hơn nữa đối phương là chị họ của Kiều Tịch, lại không thể nói chuyện, đã đủ đáng thương.

Triệu Vũ Tích tiếp tục gõ chữ cho bà Lý xem: Kẻ trộm đâm dao vào ngực của chú ấy, chú ấy chảy rất nhiều máu, cháu thật sự lo lắng……

Gương mặt đầy nếp nhăn của bà Lý trắng bệch, khuôn mặt luôn luôn hiền lành của bà đỏ ửng, chảy nước mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật, nếu con trai xảy ra chuyện gì, bà cũng không muốn sống nữa.

Năng lượng xanh của bà Lý lại tiếp tục giảm xuống, lập tức biến thành 20%.

“Chú ấy là người tốt, ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không sao đây.” Kiều Tịch an ủi bà Lý, cô quay đầu cảnh cáo Triệu Vũ Tích, “Bây giờ tình huống bên trong như thế nào chị cũng không biết, chị không cần phải nói những lời khiến người ta hoảng sợ như vậy.”

Đối diện với đôi mắt đen nhánh quá mức trong suốt của Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích vô ý thức né tránh tầm mắt, ánh mắt đối phương quá sắc bén, có ảo giác nhìn xuyên được trái tim con người.

Trên mặt Triệu Vũ Tích đầy áy náy, cô ta gõ chữ: Thật xin lỗi, chị chỉ muốn nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra, chị không phải cố ý, hy vọng chú ấy bình an vô sự.

Kiều Tịch không tiếp tục để ý tới Triệu Vũ Tích.

Cô đỡ bà Lý đi đến ghế dài bên kia của hành lang ngồi xuống.

Không bao lâu, cô nghe điện thoại mà Lục Hoặc gọi tới.

Trên hành lang yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên bên tai cô.

“Bây giờ con trai của bà Lý thế nào rồi?” Lục Hoặc hỏi.

“Còn đang trong phòng phẫu thuật.” Kiều Tịch nói: “Em và bà Lý không biết khi nào mới về được, anh ăn cơm chiều trước đi.”

“Hai người thì sao?” Giọng nói của thiếu niên thấp thấp khàn khàn, mang theo sự dịu dàng trong vô thức, khiến lỗ tai của người ta tê dại.

Kiều Tịch nhìn cửa phòng phẫu thuật, “Lát nữa em tùy tiện mua chút gì đó ăn.” Bây giờ cô và bà Lý đều không có tâm trạng suy nghĩ vấn đề ăn cơm.

“Em gửi địa chỉ bệnh viện cho anh.” Lục Hoặc nói.

Kiều Tịch nghi hoặc, “Hả?”

“Anh làm xong đồ ăn rồi đưa đến.”

“Anh biết làm à?” Kiều Tịch kinh ngạc.

“Em ăn thử là biết.”

Kiều Tịch không muốn để Lục Hoặc vất vả, “Không cần đưa tới.”



Thiếu niên nghe thấy cô gái không đồng ý, anh chỉ có thể nhẹ đáp một tiếng.

Kiều Tịch vừa cúp điện thoại, lúc này, nhân viên y tế trong phòng phẫu thuật đi ra, “Người nhà bệnh nhân ở đây không? Người bệnh chảy rất nhiều máu, cần truyền máu gấp.”

Bà Lý ngẩn ra, môi trở nên trắng bệch, “Bên trong chính là con trai tôi, tôi có thể truyền máu, rút máu của tôi đi.”

“Thật xin lỗi, người nhà không thích hợp trực tiếp truyền máu.”

Lúc này, Kiều Tịch kéo Triệu Vũ Tích lên, “Hai chúng tôi không phải người nhà, cô có thể có thể kiểm tra chúng tôi xem ai có nhóm máu thích hợp.”

Kiều Tịch nói với Triệu Vũ Tích: “Người bên trong vì giúp chị mới xảy ra chuyện, chị sẽ không không muốn truyền máu, đúng không?”

Triệu Vũ Tích đột nhiên bị Kiều Tịch kéo lên trước, cô ta còn chưa phản ứng lại đã bị nói phải truyền máu, bây giờ nghe thấy Kiều Tịch hỏi, đối diện với ánh mắt tha thiết của nhân viên y tế và bà Lý, cô ta tức giận muốn hộc máu.

Từ khi cô ta biết người bên trong là con trai của bà Lý, trong lòng cô ta đang chờ đợi đối phương xảy ra chuyện, sao có thể muốn cứu người được!

Ngực Triệu Vũ Tích giống như bị nhét một cục bông to đùng, nghẹn đến gần như không thở nổi, sắp ói chết.

Dưới ánh mắt của mọi người, cô ta mỉm cười gật đầu, gõ chữ: Đối phương vì tôi mà bị thương, sao tôi có thể không giúp, tôi rất hy vọng nhóm máu của tôi trùng khớp, có thể giúp đỡ chú ấy.

Nhân viên y tế gật đầu, “Hai người đi cùng tôi.”

Tốc độ kiểm tra nhóm máu rất nhanh, nhân viên y tế kiểm tra được, Triệu Vũ Tích và Trần Đống Lương cùng nhóm máu.

“Triệu tiểu thư, cô thích hợp truyền máu cho người bệnh, mời đi theo tôi.”

Kiều Tịch quay đầu, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô diễm lệ, cười chúc mừng Triệu Vũ Tích: “Ước nguyện lúc nãy của chị thế mà lại được thực hiện rồi, có phải rất vui vẻ hay không?”

Biểu cảm trên mặt Triệu vũ gần như muốn sụp đổ, cô ta thật sự rất chán ghét Kiều Tịch!

Ban đêm, hai cảnh sát đã trở về Cục Cảnh Sát, Triệu Vũ Tích truyền máu xong đi ra, mặt cô ta rất khó coi.

Bà Lý đầy cảm ơn cô ta, “Vất vả cháu rồi, mau ngồi xuống.”

Triệu Vũ Tích gật đầu, nỗ lực kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng, cô ta cần tiếp cận bà Lý, mới có cơ hội công lược đối phương, vẻ mặt cô ta suy yếu, cười rất dịu dàng, gõ chữ trên di động: Cháu không sao.

Bà Lý thấy Triệu Vũ Tích truyền máu cho con trai của mình, những oán trách nơi đáy lòng của bà đối với Triệu Vũ Tích biến mất trong nháy mắt, dù sao cũng không phải cô ta sai.

Kiều Tịch cong môi.

Cô hỏi Bạo Phú, “Lần này Triệu Vũ Tích tới, có phải vì năng lượng xanh của bà Lý không?”

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú có chút thấp, “Chủ nhân, hẳn là không sai.”

“Cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ trồng cây rồi?” Nếu cô không nhớ nhầm, lần này Triệu Vũ Tích phải trồng 600 cây.

Cô mới đi 7 ngày, đối phương đã trồng xong 600 cây?

Kiều Tịch nhíu mày, “Cậu không nói cho tôi biết.”

Bạo Phú nói với Kiều Tịch, “Chủ nhân, tôi không nhận được thông tin nhiệm vụ của đối phương.”

Kiều Tịch nghi hoặc: “Có ý gì?”

Bạo Phú nói: “Hình như hệ thống xấu xa của đối phương đã phát hiện tôi chặn và thu nhận thông tin của họ, bây giờ chặn tôi rồi.”

“Bị phát hiện?” Kiều Tịch không thể không kinh ngạc, “Khó trách cậu không biết Triệu Vũ Tích trồng xong cây rồi.” Hơn nữa bây giờ cô không ở thành phố B, căn bản không biết Triệu Vũ Tích đi trồng cây mỗi ngày.

“Hệ thống của đối phương biết cậu chặn thông tin của họ à?” Kiều Tịch hỏi.

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú có phần kiêu ngạo, “Hệ thống xấu xa kia chỉ phát hiện thông tin bị tiết lộ, cũng không biết là ai đang quấy rối hành động của bọn họ.”

Kiều Tịch tạm thời không hỏi nhiều nữa.

Bạo Phú không thể biết đối tượng công lược của Triệu Vũ Tích nữa, sau này muốn tìm được đối tượng công lược của Triệu Vũ Tích trước khi cô ta trồng cây xong sẽ khó khăn hơn nhiều.

Bên cạnh, Triệu Vũ Tích chậm rãi gõ chữ nói chuyện với bà Lý, dần dần lấy được sự tín nhiệm của đối phương.

Hệ thống nói với cô ta, lúc trước mỗi lần cô ta làm nhiệm vụ đều thất bại, là bởi vì có người ăn cắp thông tin của họ, cản trở họ.

Hệ thống đã chỉnh sửa lỗ hổng, quả nhiên, cô ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trồng cây, bây giờ kịp thời tìm được mục tiêu công lược.

Lần này, cô ta nhất định sẽ không thất bại nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Tinh thần bà Lý chấn động một cái, bà vội tiến lên.

Bác sĩ từ bên trong đi ra: “Phẫu thuật đã kết thúc, con dao đâm vào ngực của người bệnh, thiếu chút nữa đã đâm thủng trái tim. Bây giờ người bệnh còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, đêm nay còn cần quan sát bệnh của anh ấy kỹ càng.”

Trái tim treo lên của bà Lý còn chưa thể buông xuống.

“Tiểu Tịch, cháu đưa chị họ về nhà bà trước đi, đêm nay bà ở lại bệnh viện.” Một buổi chiều ngắn ngủn đã khiến bà Lý tiều tụy rất nhiều.

Kiều Tịch: “Bà Lý, cháu ở lại giúp bà.” Đối phương lớn tuổi, không thể thức đêm được.

Bà Lý từ chối, “Tấm lòng của cháu, bà đã biết, mau trở về thôi, Tiểu Hoặc khẳng định còn đang đợi cháu.”

Việc này vốn dĩ đã không liên quan đến Kiều Tịch, sao bà có thể để cô gái liên lụy cùng?



Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Vũ Tích đi theo Kiều Tịch lên xe.

Hiện tại, cô ta đã biết chuyện Kiều Tịch sống nhờ nhà bà Lý, đối với cô ta mà nói đây thật ra là một tin tốt, chỉ cần đi theo Kiều Tịch, cô ta có thể thuận lợi ở Lý gia, tiếp xúc với bà Lý.

Bây giờ năng lượng xanh của đối phương chỉ có 20%, hơn nữa, tình hình của con trai bà cũng không quá lý tưởng.

Vốn dĩ Triệu Vũ Tích còn đang oán giận chính mình phải đi xa như vậy, còn phải tìm lý do nói với dì nhỏ là đi chăm sóc Kiều Tịch, bây giờ cô ta cảm thấy chuyến đi này của mình không lãng phí chút nào.

Khóe miệng cô ta mỉm cười, vẻ mặt chờ mong nhìn Kiều Tịch, tay cô ta nhanh chóng gõ chữ trên di động: Tiểu Tịch, thật tốt quá, đêm nay chị có thể ngủ cùng em.

Cô ta rất nhiệt tình: Chúng ta cùng nhau lớn lên, còn chưa từng thử ngủ cùng giường, nói chuyện tâm sự như chị em, lần này cuối cùng cũng có cơ hội.

Kiều Tịch cong môi, giọng điêu nhẹ nhàng, “Chị xác định chị có thể nói chuyện phiếm với em? Không phải chị không thể nói à?”

Lời nói vô tâm của cô giống như lưỡi dao nhỏ, đâm vào Triệu Vũ Tích.

Khóe miệng cong lên của đối phương gần như không duy trì được, cười còn khó coi hơn khóc.

Kiều Tịch tiếp tục nói: “Giường em không ngủ được người thứ ba, chị tự đi tìm chỗ ngủ đi.”

Người thứ ba gì?

Triệu Vũ Tích muốn mở miệng, lại nhanh chóng phản ứng lại cô ta không mở miệng được, cô ta nhanh chóng gõ chữ trên di động.

Nhưng mà, Kiều Tịch ở bên cạnh đã quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, căn bản không muốn để ý cô ta.

Cho đến khi xe lái vào thôn, dừng trước cửa nhà bà Lý.

Hàng rào trong sân treo một vài chiếc đèn vàng nho nhỏ, trong đêm tối có cảm giác đẹp đẽ như ngôi nhà gỗ trong truyện cổ tích.

Kiều Tịch mở cửa gỗ ra.

Triệu Vũ Tích đi theo phía sau cô nhìn thấy, thiếu niên ngồi phía sau ánh đèn, yên tĩnh chờ đợi.

Triệu Vũ Tích khϊếp sợ, thế mà Lục Hoặc lại xuất hiện ở chỗ này.

Trong đêm tối, khuôn mặt lạnh lùng trong sáng của anh có cảm giác thần bí không nói nên lời, khiến trái tim người ta đập rộn lên một cách khó hiểu.

Triệu Vũ Tích rất để ý đến việc hai chân Lục Hoặc không thể đi, nhưng không thể không thừa nhận, vẻ ngoài xuất sắc của Lục Hoặc khiến cô ta rất rung động, nghĩ đến đời trước đối phương quật khởi, không ít người trong giới hào môn đều cần xem sắc mặt của anh, anh lại coi thường sự lấy lòng của mấy kẻ đó.

Bộ dạng lạnh lùng tự phụ, khiến vô số người phụ nữ muốn khuất phục.

Cho dù lúc ấy cô ta thích Hoắc Vũ, cũng không nhịn được rung động vì sự bảo vệ của Lục Hoặc dàng cho cô ta.

Cho nên, đời này cô ta mới có thể muốn đến bên cạnh Lục Hoặc, đổi thành cô ta bảo vệ anh.

Ngực Triệu Vũ Tích nóng lên, cô ta vui vẻ đi về phía Lục Hoặc.

Nhưng mà, Kiều Tịch ở phía trước đã bước nhanh lên, cô có chút oán giận làm nũng, “Sao anh lại ở đây chờ em?”

Khí hậu của thôn An không giống thành phố B, nơi này có núi bao quanh, chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, ban ngày rất nóng, tới ban đêm sẽ rất lạnh, cần mặc áo khoác.

Mà thiếu niên lại mặc sơ mi trắng mỏng manh, màu môi rất nhạt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng dưới ánh đèn càng thêm tái nhợt, hiển nhiên anh đã chờ trong sân rất lâu.

Kiều Tịch duỗi tay sờ tay anh, ghét bỏ nói: “Lạnh quá, anh làm em lạnh rồi.”

Lúc chạm đến Kiều Tịch, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc lập tức trở nên dịu dàng, “Thật xin lỗi.”

Anh nắm tay nhỏ của cô không buông.

Kiều Tịch tùy ý để tay anh và tay nhỏ của cô đan chéo vào nhau, “Em đói quá.”

“Còn chưa ăn cơm tối à?” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc còn dịu dàng hơn ánh trăng, “Em không phải nói sẽ ăn ở bệnh viện à?”

“Cơm ở đó sao em nuốt trôi được, em chỉ ăn một xíu.” Kiều Tịch vô cùng đáng thương nhìn anh.

“Anh có để lại đồ ăn, còn nóng, vào nhà ăn đi.”

Kiều Tịch híp mắt, cô nhìn kỹ anh, “Có phải anh cũng chưa ăn cơm tối không?”

Lục Hoặc không nói dối Kiều Tịch, “Anh còn chưa đói bụng.”

“Nếu em không về, có phải đêm nay anh sẽ không ăn cơm không?” Đôi mắt diễm lệ của Kiều Tịch hung dữ trừng anh.

Lục Hoặc cười khẽ ra tiếng: “Anh sẽ không làm việc ngốc như vậy.”

Anh chỉ là muốn chờ cô một chút, chờ rồi chờ, liền trễ thế này.

Triệu Vũ Tích nghe hai người nói chuyện, ngực cô ta chua xót.

Đặc biệt là khi thấy Lục Hoặc trước kia lạnh lùng, bảo vệ cô ta lại nắm tay Kiều Tịch, cảm giác chua xót đánh úp lại, khiến miệng cô ta đắng chát.

Nhưng mà, khiến cô ta ảo não là, bây giờ cô ta còn chưa thể mở miệng nói chuyện, căn bản rất khó tiếp xúc nói chuyện với Lục Hoặc.

Cô ta điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, đi lên phía trước.

Trên mặt cô ta mang theo ý cười ngọt ngào, gió đêm thổi bay làn váy màu vàng nhạt của cô ta, Triệu Vũ Tích gõ chữ trên di động: Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà đi.

Ánh mắt Lục Hoặc lướt qua trên mặt cô ta, cũng không dừng lại.

Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái, Triệu Vũ Tích đã khẩn trương đến tim đập như sấm, nhìn bóng dáng Lục Hoặc và Kiều Tịch đi vào nhà, cô ta cắn môi, đi theo vào.