Chương 43

Ban đêm.

Triệu Vũ Tích ở lại bệnh viện chăm sóc Trần Đống Lương suốt một ngày mới trở về, cô ta bị hộ công kia chỉ huy làm việc không ngừng nghỉ, đối phương ỷ vào cô ta không thể nói chuyện, còn uy hϊếp sẽ gọi điện thoại phản ánh với bà Lý.

Nếu không phải muốn lấy được tín nhiệm của bà Lý, cô ta căn bản sẽ không lãng phí nhiều thời gian làm việc nặng nhọc như vậy, còn bị người tùy ý sai bảo!

Cô ta rất nhiều lần hoài nghi hộ công kia là Kiều Tịch mời tới để hành hạ cô ta, đối phương vẫn luôn giám sát cô ta, không rời nửa bước, cô ta căn bản không tìm thấy cơ hội ra tay.

Vẻ mặt Triệu Vũ Tích đầy oán giận đi vào.

Bà Lý thấy cô ta đã trở về, vẻ mặt đầy cảm ơn: “Hôm nay cháu đã bận bịu ở bệnh viện cả ngày, thật sự rất cảm ơn, vất vả rồi.”

Triệu Vũ Tích yếu ớt cười, mệt đến không có tinh thần gì cả.

Ánh mắt cô ta lơ đãng lướt qua mu bàn tay của bà Lý, thấy năng lượng xanh của đối phương thế mà đã tăng tới 50%, nếu không phải bây giờ cô ta không thể nói chuyện, thì cô ta đã hét chói tai lên vì khϊếp sợ.

Sao lại thế này? Sao năng lượng xanh của bà Lý lại đột nhiên tăng lên?

Triệu Vũ Tích tức giận đến đau ngực, vì sao cô ta vất vả ở bệnh viện làm việc cả ngày, lại đổi lấy việc năng lượng xanh của đối phương tăng mạnh!

Biểu cảm trên mặt Triệu Vũ Tích gần như duy trì không được, cô ta muốn hộc máu.

Bà Lý trìu mến nhìn cô ta, “Bà có để lại cơm tối cho cháu, đang làm nóng trong phòng bếp đó, cháu nhanh ăn đi, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, nếu không, ngày mai lúc đi bệnh viện lại không có tinh thần.”

Ngày mai còn muốn cô ta đi bệnh viện chăm sóc tên Trần Đống Lương kia?

Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Triệu Vũ Tích thiếu chút nữa trở nên vặn vẹo, sao ngày mai cô ta còn có thể đi bệnh viện làm cu li chứ!

Hôm nay là Triệu Vũ Tích cầu xin ở lại chăm sóc Trần Đống Lương, mà hiện tại, trong lòng cô ta tràn đầy hối hận.

Bà Lý dặn xong thì đi nghỉ ngơi, ngày mai bà còn phải đi bệnh viện thăm con trai, đứa cháu Kiều Tịch nói đúng, bà phải giữ gìn sức khỏe mới có thể chăm sóc tốt cho con trai được, mới có thể chờ đợi con trai tỉnh lại.

Triệu Vũ Tích cắn môi, cô ta xoay người, đúng lúc thấy Kiều Tịch từ trong phòng đi ra.

Trên người đối phương mặc chiếc váy màu tím nhạt mát mẻ, màu da trắng tuyết trong suốt, tóc dùng dải lụa màu tím nhạt cùng tông màu buộc lại, xinh đẹp lại tinh xảo.

Chiếc môi luôn có màu hồng nhạt của Kiều Tịch bây giờ trở nên đỏ ửng ướt át, ánh mắt dừng trên mặt cô của Triệu Vũ Tích, không khỏi dừng lại trong chốc lát.

Triệu Vũ Tích căn bản sẽ không biết bộ dạng của thiếu niên lạnh lùng trên xe lăn, cầm cằm của Kiều Tịch, trong mắt mang theo sắc dục, dùng sức hôn Kiều Tịch trong phòng kia.

“Chị về rồi?” Nhìn thấy vẻ mặt căm hận nhưng phải nhịn của Triệu Vũ Tích, độ cong trên khóe miệng của Kiều Tịch lại lớn hơn nữa.

Triệu Vũ Tích gật đầu, bây giờ cô ta không có tinh thần ứng phó với Kiều Tịch.

“Nhìn chị rất có tinh thần, hôm nay hẳn là không mệt lắm.” Trong mắt Kiều Tịch chứa ý xấu, cô cố ý nói mát.

Lông mày Triệu Vũ Tích run rẩy, nếu không phải bây giờ cô ta không thể nói, cô ta đã sớm không kiềm chế được, muốn diss lại.

Kiều Tịch liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự tức giận trong đáy mắt của đối phương, ý cười nơi khóe miệng cô càng đậm, “Ngày mai chị phải cố lên!”

Triệu Vũ Tích kéo khóe miệng cứng đờ, đi về phòng, ngày mai cô ta tuyệt đối sẽ không đi bệnh viện xum xoe nữa.

Kiều Tịch trở về phòng, cô tươi cười ngã vào trên người Lục Hoặc.

“Làm sao vậy?” Anh buông sách trong tay xuống, vuốt mái tóc mà cô gái cọ loạn trong lòng anh.

Tóc cô đen bóng, lại mượt mà, còn rất mềm mại, ngọn tóc hơi uốn cong khiến cô có thêm vài phần ngoan ngoãn.

Kiều Tịch cười giống như hồ ly nhỏ vừa trêu đùa con người xong, “Lục Hoặc, em có chút xấu.”

Lục Hoặc dựa vào trên xe lăn, tùy ý để cô gái ngồi trên đùi anh, ngón tay anh vô thức cuốn lấy ngọn tóc của cô, trêu đùa, “Bây giờ em mới ý thức được?”

Lúc vừa quen biết, cô còn sẽ giả vờ ngoan ngoãn hiền lành trước mặt anh, giống như đóa hoa trong nhà kính, mềm mại tùy ý người ta ức hiếp, bây giờ thời gian lâu rồi, cô lười giả vờ, móng vuốt nhỏ hoàn toàn lộ ra.

Kiều Tịch hừ một tiếng, làn váy màu tím nhạt của cô rũ xuống, bao trùm trên chiếc quần màu đen của Lục Hoặc, dáng ngồi của hai người đầy thân mật lại dính nhớp.

Lục Hoặc cười khẽ, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút vui vẻ, “Em làm cái gì rồi?”

Kiều Tịch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh.

Môi mỏng của thiếu niên hơi cong, trong mắt chứa ý cười.

Anh vốn rất đẹp, bây giờ cười lên càng đẹp, cô nỗ lực khống chế trái tim nhỏ không biết cố gắng của chính mình, nói: “Người xấu muốn làm chuyện xấu, em làm chuyện xấu hơn để ngăn cản chị ta.”

Triệu Vũ Tích có ý đồ gây rối, cô phá hư kế hoạch của Triệu Vũ Tích cũng đồng thời khiến đối phương chịu không ít đau khổ, đoán chừng đối phương rất muốn đánh chết cô rồi.

Tiếng cười của Kiều Tịch trong lòng ngực Lục Hoặc có chút đắc ý, khiến người ta không thể làm gì, lại muốn cố gắng nuông chiều cô hơn.

Ngày hôm sau, lúc Triệu Vũ Tích thức dậy, cô ta phát hiện trong nhà chỉ có Phương Đường đang làm cơm trưa, những người khác đều không ở nhà.

Cô ta cố ý ngủ đến giờ này mới dậy, nếu Kiều Tịch và bà Lý hỏi, cô ta đã chuẩn bị tốt lý do, vì ngày hôm qua cô ta chăm sóc người bệnh quá mệt mỏi, mới dậy muộn như vậy.

“Chị dậy rồi?” Phương Đường đi từ phòng bếp ra, thấy trên mặt Triệu Vũ Tích đầy ngờ vực.

Triệu Vũ Tích lấy di động ra, cô ta gõ chữ hỏi Phương Đường: Mấy người Kiều Tịch và Lục Hoặc đâu?

“Bệnh viện thông báo con trai bà Lý đã tỉnh, họ chạy đến bệnh viện thăm người rồi.” Phương Đường cười nói, hiển nhiên cô ấy cũng vì vậy mà cảm thấy rất vui vẻ.

Tỉnh lại nhanh như vậy?

Triệu Vũ Tích đầy kinh ngạc, cô ta còn chưa kịp làm gì.

Triệu Vũ Tích nói với Phương Đường: Chị đi bệnh viện một chuyến.

Chờ khi Triệu Vũ Tích mồ hôi đầy đầu đi đến bệnh viện, y tá nói với cô ta, Trần Đống Lương đã chuyển sang bệnh viện khác rồi.

Cô ta lập tức gửi tin nhắn hỏi Kiều Tịch, câu trả lời nhận được là vì để vết thương của Trần Đống Lương tốt nhanh hơn, Kiều Tịch đã giúp Trần Đống Lương chuyển đến bệnh viện tốt hơn để điều trị.

Sắc mặt Triệu Vũ Tích rất khó coi, lúc cô ta đang muốn hỏi Kiều Tịch địa chỉ thì đột nhiên, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ của cô ta thất bại.

Triệu Vũ Tích kinh ngạc nắm chặt di động, cô ta há hốc mồm đứng ở hành lang, sao lại thất bại được!

Một hồi lâu Triệu Vũ Tích mới bừng tỉnh, rõ ràng cô ta đã bắt đầu công lược đối tượng, vẫn thiếu một chút nữa.

Cô ta đầy bực bội và vô lực, phảng phất ở chỗ tối luôn có một bàn tay đang cản trở cô ta.

Trừng phạt lần trước còn thiếu mấy ngày mới kết thúc, nghĩ đến trừng phạt mới lại sắp tới, Triệu Vũ Tích cắn chặt môi, cô ta hỏi hệ thống: “Trừng phạt lần này là gì?”

Nhưng mà, còn chưa chờ được hệ thống trả lời, thì bụng cô ta đột nhiên quặn đau.

Triệu Vũ Tích đau đến khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, cô ta che bụng lại, nhìn về chỉ dẫn đến nhà vệ sinh trên đỉnh đầu, cô ta lảo đảo chạy như bay.

*

Ngày mai đã phải kết thúc huấn luyện vẽ vật thực, mọi người chuẩn bị trở về.

Bởi vì cứ một khoảng thời gian, nơi này sẽ tổ chức lửa trại, lần này mọi người đúng lúc gặp phải, nhóm lớp đã gửi tin nhắn để mọi người tự nguyện tham gia.



Sau khi ăn cơm tối, Diệp Tử Hân và Giang Cảnh Trình liền tới tìm Kiều Tịch và Phương Đường.

Mấy ngày nay Giang Cảnh Trình bị giáo viên phái đi phụ trách một số nhiệm vụ, thế nên đã mấy ngày cậu ấy không tới tìm Kiều Tịch.

Trong sân, cậu ấy nhìn cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu xanh nhạt, làn da trắng như tuyết, cậu ấy không nỡ dời mắt.

“Tiểu Tịch, chúng ta cũng đi góp vui đi, mọi người đều đi rồi.” Trong tay Diệp Tử Hân còn cầm rất nhiều đồ ăn.

“Mọi người và Đường Đường đi trước, lát nữa tớ đến sau.” Kiều Tịch tính cùng Lục Hoặc đi qua đó trễ chút.

“Nếu không thì tớ chờ cậu rồi cùng đi?” Giang Cảnh Trình cười hỏi cô.

Kiều Tịch trực tiếp từ chối, “Không cần chờ tớ, tớ sẽ đi cùng bạn trai.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Cảnh Trình có chút cô đơn, “Được, tớ đi trước giữ vị trí giúp hai người.”

Diệp Tử Hân vô tâm vô phổi quen rồi, cô ấy lôi kéo Phương Đường, trên mặt ngập tràn sự vội vã, “Chúng ta đi nhanh đi, nghe nói lát nữa còn có thể mặc quần áo của nơi này, nhảy múa chụp ảnh, đi chậm thì váy đẹp đều bị lấy mất rồi.”

Phương Đường cũng đầy chờ mong, cô ấy quay đầu nói với Kiều Tịch: “Tiểu Tịch, chúng tớ đi trước đây.”

Kiều Tịch gật đầu, cô giống như không nhìn thấy tầm mắt nóng rực của Giang Cảnh Trình nhìn về phía cô, xoay người đi vào nhà.

Triệu Vũ Tích đứng dưới mái hiên, cô ta ôm bụng, thu hồi ánh mắt ở trên người Giang Cảnh Trình đang rời khỏi, cô ta gõ chữ: Cậu con trai lúc nãy thích em đúng không?

Không thể không thừa nhận, gương mặt này của Kiều Tịch, quả thật là ưu thế của cô.

Kiều Tịch cũng không trả lời câu hỏi của cô ta, mà ý vị thâm trường nhìn cô ta, bắt đầu từ ngày hôm qua, Triệu Vũ Tích vẫn luôn bị tiêu chảy, rất nhiều lần chạy vào nhà vệ sinh.

Cô đoán, đây là trừng phạt khi nhiệm vụ của cô ta thất bại.

Triệu Vũ Tích tiếp tục gõ chữ: Tiểu Tịch, cậu con trai kia thoạt nhìn rất đẹp trai ấm ấm áp, lúc nãy đôi mắt của đối phương vẫn luôn nhìn em, cậu ấy khẳng định rất thích em.

Kiều Tịch: “Thế thì sao?”

Triệu Vũ Tích vội khuyên bảo: Lúc nãy hai đứa đứng chung một chỗ một trước một sau, bất kể là chiều cao hay là vẻ ngoài, nhìn qua đều rất xứng đôi, người không biết còn sẽ lầm tương hai đứa là người yêu, em……

Còn không chờ cô ta gõ chữ xong, bụng lại bắt đầu quặn đau.

Triệu Vũ Tích gần như muốn sụp đổ mất, cô ta làm gì còn có thời gian khuyên bảo Kiều Tịch, che bụng lại chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Kiều Tịch cảm thấy buồn cười quá, có điều, cô cũng không thông cảm cho đối phương, ngược lại cảm thấy chị ta xứng đáng.

Lúc trở về phòng, Kiều Tịch phát hiện Lục Hoặc đang yên tĩnh đọc sách.

Cô từ phía sau lấy đi sách trong tay anh, “Đi, chúng ta đi tham gia lửa trại.”

Vẻ mặt Lục Hoặc nhàn nhạt, “Anh muốn yên tĩnh đọc sách, không đi.”

Một kẻ tàn phế ngồi xe lăn như anh, đi cùng cô sẽ chỉ liên lụy đến cô, gây trở ngại cô chơi đùa cùng bạn bè.

Kiều Tịch đặt sách trong tay lên ngăn tủ nhỏ ở bên cạnh, cô hỏi anh, “Anh không muốn đi chơi cùng em à?”

“Không muốn.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non xanh biếc hiện ra.

Ngón tay thon dài màu hồng nhạt của Kiều Tịch quấn lên ống tay áo của anh, “Để anh một mình ở đây, em đi chơi với những người khác, thậm chí là chơi cùng Giang Cảnh Trình, anh không ngại à?”

Khóe môi Lục Hoặc hơi mím, dưới ánh đèn, mi mắt hơi mỏng của anh run rẩy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, giọng nói có vài phần hèn mọn, “Lát nữa em có thể chỉ chơi với con gái không?”

Kiều Tịch lập tức bị chọc cười.

Đôi mắt to xinh đẹp của cô cong lên, nói thẳng nói: “Không được.”

Cô nói: “Anh có thể tới giám thị em.”

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, tay anh cầm chặt tay vịn ở hai bên, “Em đi chơi đi, chú ý an toàn.”

Kiều Tịch nhìn mầm non trên đỉnh đầu lá Lục Hoặc điên cuồng lắc lư trái phải, giống như đang lên án Lục Hoặc không nói thật lòng.

Cô nhìn bóng dáng cô đơn của thiếu niên trên xe lăn, làm sao cô thật sự nỡ để anh ở lại đây một mình?

“Lục Hoặc, anh không đi, em đi rồi nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến anh, làm sao có thể chơi vui vẻ được?”

Cô gái nửa ngồi xổm bên chân anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, trong con ngươi đen nhánh là ảnh ngược của anh, miệng nhỏ xinh đẹp nói ra những lời ngọt ngào, sao Lục Hoặc có thể chống cự được?

Anh gần như muốn chết chìm trong mắt cô.

“Ừm.”

Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, lửa trại đã sớm bắt đầu rồi.

Trong trung tâm đường phố trống trải, cửa hàng bốn phía đều sáng đèn, ở giữa là đống lửa trại đang rực cháy, đám người đã thay váy và quần áo dân tộc đang vây quanh lửa trại nhiệt tình khiêu vũ, không khí rất náo nhiệt.

Xung quanh được đống lửa chiếu sáng đỏ lên một vùng.

Kiều Tịch chậm rãi đi bên cạnh Lục Hoặc, đứng xem ở nơi ít người cùng anh.

Giá trị nhan sắc của hai người thật sự rất xuất sắc, khiến không ít người nhìn lại.

“Em có thể đi nhảy cùng họ, anh ở đây chờ em.” Phía trước, thanh niên sung sướиɠ vừa múa vừa hát, Lục Hoặc không nỡ để Kiều Tịch bị trói buộc bên cạnh anh.

Lúc này, cũng không biết là như thế nào ở trong đám người thấy bọn họ Diệp Tử Hân chạy tới, trên người cô ấy đã mặc chiếc váy dân tộc đẹp đẽ thuê được, cũng không biết là hưng phấn, vẫn là bị ánh lửa chiếu ánh, khuôn mặt cô ấy đỏ lên, “Tiểu Tịch, cuối cùng cậu cùng tới rồi, nhanh đi qua đó chơi, mọi người đều ở đó.”

Diệp Tử Hân kéo tay Kiều Tịch.

Môi mỏng Lục Hoặc hơi cong, anh gật đầu với Kiều Tịch, “Anh ở đây chờ em.”

Diệp Tử Hân cười nói: “Thấy chưa, bạn trai cậu nói sẽ chờ cậu, Tiểu Tịch, mau tới đây, tớ đưa cậu đi thay quần áo.”

Kiều Tịch đồng ý, cô nói với Lục Hoặc: “Anh chờ em một chút, em rất nhanh sẽ trở lại.”

Lục Hoặc khẽ đáp một tiếng.

Kiều Tịch bị Diệp Tử Hân kéo đến cửa hàng thuê quần áo bên cạnh để chọn váy.

Một lúc sau, cô mặc lên một chiếc váy dài màu đỏ có những nét đặc điểm của dân tộc thiểu số, làn da cô trắng như tuyết, mặc chiếc váy diễm lệ như vậy càng trở nên rất xuất sắc.

Váy được chia thành hai phần, phần trên hơi ngắn, lúc nhấc tay sẽ lộ ra vòng eo nhỏ tinh tế của cô.

Phần dưới của váy rất dài, dài đến mắt cá chân, chiếc váy này còn có bộ trang sức đi kèm, là một chiếc vòng chân màu bạc, phía trên có mấy lục lạc nhỏ, lúc đi lại, mắt cá chân trắng nõn nhỏ nhắn của Kiều Tịch lộ ra, lục lạc nhỏ trên chân cô không ngừng đong đưa.

Tiếng lục lạc rất nhỏ, trong hoàn cảnh ồn ào gần như không nghe được, chỉ nghe loáng thoáng, mắt cá chân của cô gái lộ ra, vô cùng quyến rũ.

Trong mắt Diệp Tử Hân đều là sự kinh diễm, “Ôi, chiếc váy này quá đẹp, sao lúc nãy tớ không chọn nó!”

Bà chủ trong tiệm cười nói: “Cô gái này mặc có hiệu quả rất tốt, kiểu váy này vừa lấy ra từ kho hàng, là kiểu dáng hoàn toàn mới, rất thích hợp với cháu.”

Bình thường có rất nhiều cô gái trẻ tuổi tới thuê quần áo, mỗi người đều là trẻ tuổi ngập tràn sức sống, rực rỡ xinh đẹp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên dì ấy nhìn thấy cô gái giống xinh đẹp như vậy.



Cũng không biết gia đình cô đã nuôi cô như thế nào, làn da của cô gái trước mặt trắng nõn, bóng loáng non mịn, đôi mắt kia vừa đen vừa to, đẹp long lanh, người ta nhìn mà trong lòng mềm nhũn, cái mũi nhỏ thẳng tinh xảo, miệng cũng đỏ hồng.

Lần đầu tiên bà chủ phát hiện, người đẹp, ngay cả ngón tay cũng tinh xảo.

“Cháu mặc bộ váy này của cửa hàng tôi đi ra ngoài, chính là chiêu bài sống nha.” Bà chủ không nhịn được cảm thán.

“Bà chủ, chúng cháu quảng cáo cho dì, bộ váy này bán rẻ chút, được không?” Diệp Tử Hân vui cười nói.

“Các cháu muốn mua, không phải thuê?” Bà chủ cười, “Mặc đẹp như vậy, đưa về nhà làm kỷ niệm cũng được, cô gái nhỏ mặc thật đẹp, giống như hoa vậy, dì giảm cho các cháu10%.”

Diệp Tử Hân chiếm được tiện nghi, vội nói lời hay: “Bà chủ, dì thật tốt, sau này làm ăn thịnh vượng nhé.”

Sau khi trả tiền, Diệp Tử Hân vui vẻ lôi kéo Kiều Tịch đi về trong đám người tìm Phương Đường.

Kiều Tịch mặc một chiếc váy đỏ, da trắng như tuyết, mái tóc đen bóng, cô vừa xuất hiện đã khiến không ít con trai ở đây đỏ mặt, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô.

Người mạnh dạn hơn một chút thì nhân cơ hội đến gần cô, muốn tìm cơ hội bắt chuyện với cô.

Bên ngoài đám người, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, anh yên tĩnh nhìn Kiều Tịch tươi cười đứng trong ánh lửa, cô trời sinh là công chúa nhỏ được mọi người nâng niu.

“Anh đến với Kiều Tịch, hẳn sẽ có áp lực rất lớn.” Đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn của cậu con trai.

Giang Cảnh Trình đứng bên cạnh Lục Hoặc, đôi mắt cậu ấy nhìn cô gái xinh đẹp đứng trong đám người, giữa ánh lửa rực sáng.

Lục Hoặc không lên tiếng.

Giang Cảnh Trình nói: “Cô gái giống như Kiều Tịch nên có được thứ tốt nhất, từ lần đầu tiên thấy cậu ấy xuất hiện cùng anh, tôi đã cảm thấy không thể tin được.”

“Tôi không phải kỳ thị anh, cũng không có ý phủ nhận anh.”

Bình thường Giang Cảnh Trình chơi bóng rổ, không chỉ vẻ ngoài của cậu ấy tuấn tú rực rỡ, mà vóc dáng cũng rất cao, cậu ấy nhìn Lục Hoặc từ trên xuống, có vài phần khí thế bức người, “Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh.”

Môi mỏng mím chặt của Lục Hoặc gần như không chút giọt máu, ánh mắt anh nhìn phía trước, cho dù xung quanh có nhiều người như vậy, Kiều Tịch vẫn là sự tồn tại lóa mắt nhất, cô còn lóa mắt hơn đống lửa đang rực cháy kia.

“Em ấy quả thật nên có được thứ tốt nhất.” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc gần như bị tiếng hát náo nhiệt xung quanh bao trùm, “Nhưng tôi sẽ không buông tay.”

Anh rất ích kỷ, cho dù biết mình không xứng, cũng không muốn buông tay.

Cũng không nỡ rời đi.

Chỉ cần Kiều Tịch cần anh, anh tuyệt đối sẽ không rời đi.

Cô xứng với thứ tốt nhất, anh không hoàn hảo, nhưng anh sẽ nỗ lực trở nên tốt hơn.

Đến ngày nào đó cô thật sự không cần anh nữa, muốn vứt bỏ anh, anh sẽ không dây dưa, cũng sẽ không chậm trễ cô.

Giang Cảnh Trình cũng không thấy ngoài ý muốn với câu trả lời của đối phương, đôi tay cậu ấy bỏ túi, đủ chiều cao cũng đủ khí thế, “Không sao, tôi có đủ kiên nhẫn để chờ.”

Ở trong mắt mọi người, Kiều Tịch và Lục Hoặc ở bên nhau, nhất định sẽ không lâu dài.

Thật hiển nhiên, chính Lục Hoặc cũng biết.

Bàn tay để trên tay vịn hai bên nắm chặt, ánh sáng trong mắt Lục Hoặc dần dần tối lại.

Kiều Tịch bị Diệp Tử Hân và Phương Đường lôi kéo, có một số cậu con trai khác trong lớp đỏ mặt muốn bắt chuyện với cô, cô không chút để ý sự yêu thích trong mắt đối phương.

Cô quay đầu lại, nhìn Lục Hoặc ở bên ngoài đám người.

Anh bị những người khác che lại, cô chỉ có thể nhìn thấy một bên tay vịn của xe lăn.

Kiều Tịch buông tay của Diệp Tử Hân và Phương Đường ra.

“Tiểu Tịch, sao lại dừng lại?” Diệp Tử Hân chơi rất vui vẻ, trên mặt đều là sự hưng phấn.

“Tớ mệt, tớ muốn đi tìm Lục Hoặc.”

Diệp Tử Hân còn muốn nói gì đó, Phương Đường giữ chặt cô ấy, “Cậu không thấy Tiểu Tịch người ở đây nhưng tim không ở à?” Cô ấy nói với Kiều Tịch: “Chúng tớ chơi thêm chút nữa, cậu không cần lo cho chúng tớ.”

Kiều Tịch cười gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.

Diệp Tử Hân thở dài, “Tớ nghĩ không ra, vì sao Tiểu Tịch thích bạn trai của cậu ấy như vậy, trừ gương mặt kia đúng thật rất đẹp, giống như……” Hai chân anh không thể đi, đến cả người bình thường cũng không bằng.

Trong khoảng thời gian này, Phương Đường ở cùng một chỗ với Kiều Tịch, cô ấy biết Lục Hoặc đã chăm sóc Kiều Tịch như thế nào, cô ấy không nhịn được thay đối phương nói chuyện: “Cậu đừng xem thường bạn trai của Tiểu Tịch, anh ấy đối xử với Tiểu Tịch rất tốt.”

Ít nhất, sẽ không có người con trai khác có thể làm được giống như anh, dịu dàng đến tột độ.

“Lục Hoặc.”

Lục Hoặc ngước mắt nhìn lại, cô gái đưa lưng về phía ánh lửa, đi về phía anh.

Làn váy màu đỏ bay phấp phới trong không trung, mắt cá chân trắng nõn nhỏ nhắn như ẩn như hiện dưới làn váy, tiếng lục lạc trong veo, ánh lửa phía sau còn không loá mắt bằng cô.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bước nhanh đến bên cạnh anh, giống như muốn đâm vào trong lòng ngực anh.

Cô rực rỡ như ánh mặt trời, từng chút từng chút chiếu sáng đáy mắt đen tối của anh.

Bên cạnh, Giang Cảnh Trình nhìn thấy cô gái không chút kiêng dè người khác, ngồi xuống trên đùi Lục Hoặc, tiếng nói dễ nghe của cô nhỏ giọng oán giận, giống như đang làm nũng: “Lục Hoặc, em nhảy mỏi chân rồi, anh để em ngồi một lát.”

Giang Cảnh Trình làm gì gặp qua bộ dạng như vậy của Kiều Tịch?

Cậu ấy khϊếp sợ lúng túng, hoàn toàn không thể tin được.

Ngay sau đó, cậu ấy nghe thấygiọng nói gần như cưng chiều của thiếu niên trên xe lăn, “Ừ.”

Tay Lục Hoặc để trên eo của cô gái, dưới lòng bàn tay là một mảnh lành lạnh ấm áp trắng nõn, anh mới phát hiện áo trên của cô gái rất ngắn, lộ ra vòng eo tinh tế non mịn.

Chú ý tới ánh mắt của những người khác đang hướng về đây, khóe môi Lục Hoặc hơi mím, tay anh kéo vạt áo của cô xuống, “Đây là váy gì thế?”

“Đẹp không?” Kiều Tịch cười khanh khách hỏi anh.

Diệp Tử Hân và bà chủ đều khen cô mặc đẹp, cô cũng rất thích.

Mặt Lục Hoặc nghiêm túc, trên mặt anh không có biểu cảm gì, mở miệng: “Không đẹp chút nào.”

Váy ngắn như vậy, eo của cô đều lộ ra rồi.

Trên đỉnh đầu, lá mầm non lặng lẽ hiện ta, điên cuồng lắc lư, giống như đang khen váy Kiều Tịch rất đẹp.

Kiều Tịch tiến đến bên tai Lục Hoặc, đè thấp giọng nói, nhỏ giọng lên án anh: “Anh lừa em, cơ thể của anh đều có phản ứng rồi.”

Lá mầm non đều ra rồi, anh đừng hòng nói dối!

Cô biết, anh khẳng định cảm thấy cô đẹp!

Hơi thở ấm áp của cô gái phả lên lỗ tai anh, nghe được lời cô nói, Lục Hoặc lập tức đỏ mặt, cơ thể căng thẳng, anh cảm thấy xấu hổ mà phủ nhận, “Không có.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non điên cuồng đong đưa.