Chương 47

Lúc trước Triệu Vũ Tích còn đang hy vọng xa vời rằng Lục Hoặc có thể khôi phục ký ức đời trước.

Mà bây giờ, cô ta đột nhiên nghĩ đến, cho dù Lục Hoặc không thể khôi phục ký ức đời trước, nhưng cô ta có thể nhân cơ hội xuyên trở về này, cùng Lục Hoặc tạo ra ký ức mới thuộc về bọn họ.

Có điều, sao lúc nãy Lục Hoặc lại nhận ra cô ta? Bây giờ Lục Hoặc hẳn là chưa quen biết cô ta mới đúng.

Triệu Vũ Tích đang suy đoán, có khi nào là lần trước cô ta xuyên về cứu Lục Hoặc nên cậu nhớ kỹ cô ta rồi?

Cô ta chậm rãi đi qua, trên mặt tràn ngập sự dịu dàng.

Đầu Lục Hoặc vừa nhức vừa đau, hơi thở trước mũi nóng bỏng, trên người cậu đắp chăn, thấy Kiều Tịch ngược sáng đi tới, cũng không rời đi, giọng nói cậu khàn khàn, thấp giọng gọi: “Tịch Tịch.”

Triệu Vũ Tích nhìn nằm Lục Hoặc trên giường, vẻ ngoài phá lệ ngây ngô, cô ta thật sự cảm thấy, đây là trời cao đang giúp cô ta.

Chỉ cần cô ta ở chung vui vẻ với Lục Hoặc khi còn nhỏ, để cậu nhớ kỹ cô ta, sau này trong lòng Lục Hoặc sẽ có cô ta.

Triệu Vũ Tích ngồi xuống bên mép giường, cô ta quay đầu, mặt hướng về phía Lục Hoặc, cười rất ngọt ngào: Chị ở đây.

Cô ta có chút ảo não vì cô ta còn một tuần nữa mới có thể khôi phục giọng nói, thế nên bây giờ cô ta không thể giao lưu thật tốt với Lục Hoặc được.

Bóng dáng của đối phương vừa tới gần thì Lục Hoặc đã ý thức được không đúng, cậu mở to mắt, xốc chăn trên người lên, ngồi dậy.

“Cô là ai?”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ trước mặt.

Triệu Vũ Tích theo bản năng há miệng ra, không phát ra được bất cứ âm thanh gì, tầm mắt cô ta nhanh chóng lướt qua trong căn phòng, sau đó, cô ta sốt ruột đứng dậy đi lấy giấy bút đặt ở trên mặt bàn cách đó không xa.

Cô ta viết trên giấy: Lục Hoặc, chị là Tích Tích.

Chân mày đẹp đẽ của Lục Hoặc nhíu chặt, “Tôi không quen cô, vì sao cô lại ở đây?”

Đôi mắt cậu lướt xem trong nhà một lần, ánh mắt tối lại, Tịch Tịch không ở đây.

Triệu Vũ Tích viết: Lúc nãy em gọi chính là tên chị, chị tới nơi này là vì em.

Cô ta muốn cứu Lục Hoặc.

Triệu Vũ Tích phát hiện trên mặt Lục Hoặc đỏ ửng bất thường, môi cậu cũng trắng bệch, có cảm giác ốm yếu.

Cô ta nghi hoặc viết trên giấy: Em bị bệnh?

Cô ta duỗi tay, muốn sờ đầu Lục Hoặc.

Trước màn hình lớn, Kiều Tịch nhìn thấy mà nghẹn tim, cô không biết lúc nãy Lục Hoặc gọi là cô, hay là Triệu Vũ Tích!

Rốt cuộc, cô vẫn luôn nhớ rõ ở trong sách, mỗi lần Triệu Vũ Tích có khó khăn, Lục Hoặc đều sẽ ra tay giúp đỡ cô ta.

Cô không biết khi nào thì Lục Hoặc và Triệu Vũ Tích có tiếp xúc với nhau, có khi nào là dưới tình huống cô không biết, Triệu Vũ Tích thường xuyên xuyên trở về tìm Lục Hoặc hay không.

Kiều Tịch nhìn chằm chằm màn hình lớn, cô thấy trong màn hình, tay Triệu Vũ Tích muốn dán lên trán Lục Hoặc.

Nhìn đến đây, ánh mắt cô tối sầm lại.

Ngay khi tay Triệu Vũ Tích sắp chạm phải, Lục Hoặc hất bay tay của đối phương, “Đừng chạm vào tôi.”

Cho dù đang bị bệnh nhưng sức lực của Lục Hoặc cũng rất lớn.

Mu bàn tay của Triệu Vũ Tích lập tức bị đập đỏ lên, đáy mắt Lục Hoặc mang theo sự lạnh lẽo, trên mặt đỏ ửng của cậu đều là sự xa cách, “Tôi không biết vì sao cô sẽ xuất hiện ở đây, nhưng mời cô lập tức rời khỏi.”

Mu bàn tay của Triệu Vũ Tích bị đập đau, nhưng cô ta không rảnh quan tâm mà lập tức viết trên giấy: Chị không thể đi, chị muốn giúp em. Sắc mặt em không tốt lắm, có phải phát sốt không?

Triệu Vũ Tích biết chính mình xuyên qua chính là vì cứu vớt Lục Hoặc.

Bây giờ Lục Hoặc ở trong căn phòng nhỏ như vậy, hoàn cảnh cũng chẳng ra làm sao, hiển nhiên cậu đang trong hoàng cảnh nghèo túng. Lúc này cậu bị bệnh, cô ta càng phải chăm sóc cậu.

Lục Hoặc nhíu mày, “Không cần cô quan tâm, mời cô lập tức rời khỏi.”

Cậu không biết người trước mặt này là ai, vì sao đối phương vô duyên vô cớ xuất hiện trong phòng cậu, mà vì sao không thấy Tịch Tịch nữa.

Triệu Vũ Tích nhanh chóng viết: Em bị bệnh, cần người chăm sóc, chị đi múc nước đắp lên trán cho em, như vậy có thể hạ nhiệt độ, em muốn uống nước không? Chị đi rót giúp em.

Viết xong, cô ta lập tức đứng dậy đi rót nước.

Chân mày Lục Hoặc nhíu chặt, cậu không biết vì sao đối phương nghe không hiểu lời cậu nói, giống như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Giữa chân mày đẹp đẽ đều là sự lạnh lẽo, Lục Hoặc trực tiếp từ chối: “Tôi không cần cô chăm sóc, cút!”

Triệu Vũ Tích tìm được cái cốc để rót nước ấm, nghe thấy lời Lục Hoặc nói, cô ta hiển nhiên không để trong lòng, bây giờ Lục Hoặc còn nhỏ, tính cách tương đối lạnh lùng kỳ quặc.

Con người vào lúc bị bệnh là yếu ớt nhất, cơ hội tiếp xúc tốt như vậy, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ.

Cô ta tính dùng sự đối xử dịu dàng để dần dần cảm hóa đối phương.

Hơn nữa, Triệu Vũ Tích gặp qua Lục Hoặc ở đời trước có bao nhiêu lạnh nhạt, đối với những người khác xa cách bao nhiêu, chỉ có cô ta được anh để trong mắt.

Chỉ dựa vào điều này, cô ta sẽ không để ý việc thiếu niên Lục Hoặc lạnh lùng với cô ta như vậy.

Cô ta bưng nước ấm, xoay người đi về phía Lục Hoặc, cô ta đưa cốc nước cho cậu.

Dưới ánh đèn, gương mặt cô ta đẹp đẽ, vẻ mặt dịu dàng, hơn nữa cô ta lại có bộ lọc của bàn tay vàng, rất dễ dàng khiến con người sinh ra thiện cảm.

Môi mỏng Lục Hoặc mím chặt, cậu trực tiếp hất đi cái cốc trong tay đối phương đưa tới.

“Bộp” một tiếng, cái cốc rơi xuống đất, vỡ toang.

Triệu Vũ Tích giật mình, cô ta ấm ức nhìn cậu một cái, viết trên tờ giấy trắng: Em bị bệnh không thoải mái, chị có thể hiểu, chị sẽ dọn đi.

Đời trước là anh bảo vệ cô ta, đời này, coi như để cô ta trả lại cho anh.

Triệu Vũ Tích cười với Lục Hoặc đang cáu kỉnh, cô ta xoay người nhặt mảnh vỡ trên mặt đất.

Đột nhiên, tay cô ta không cẩn thận bị mảnh thủy tinh cắt trúng.

Triệu Vũ Tích giơ lên ngón tay đổ máu, cười có chút ấm ức và yếu ớt, cô ta viết trên tờ giấy trắng hỏi Lục Hoặc: Hình như chị có chút ngốc, tay bị mảnh thủy tinh cắt phải rồi, trong phòng có băng dán cá nhân không?

Lục Hoặc nhìn cô ta một cái, ngay sau đó, cậu cô hết sức dịch chuyển từ trên giường xuống, ngồi trên xe lăn.

Triệu Vũ Tích cười, lại viết trên tờ giấy trắng: Em bị bệnh, nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi lấy cho chị, em nói cho bị biết băng dán cá nhân để ở đâu, chị có thể tự mình đi lấy.

Lục Hoặc chuyển động xe lăn, cậu đi tới bên cửa, ấn xuống cái nút màu đỏ ở phía trên đó.

Cậu rũ xuống mi mắt, yên tĩnh ngồi trên xe lăn, cậu đang nghĩ đến Tịch Tịch đã biến mất.

Vốn dĩ Triệu Vũ Tích tưởng rằng Lục Hoặc muốn giúp cô ta tìm băng dán cá nhân, nhưng mà đối phương cứ ngồi im lặng như vậy, cô ta không đoán ra ý của đối phương.

Triệu Vũ Tích đi qua, sau đó ngồi xổm xuống bên chân Lục Hoặc.

Vẻ mặt cô ta đầy dịu dàng, tránh đi ngón tay bị thương, cô ta vươn tay, đột nhiên kéo lại vạt áo của Lục Hoặc, nhẹ nhàng kéo lấy.



Trong nháy mắt, Lục Hoặc giống như cảm ứng được cái gì, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tthiếu niên một giây còn xa cách lạnh nhạt, lập tức hoảng loạn lên, “Tịch Tịch.”

Nghe thấy Lục Hoặc gọi cô ta, Triệu Vũ Tích cười rực rỡ.

Mà Lục Hoặc nhìn cách đó không xa, con ngươi đen nhánh u ám của cậu sáng lên.

Tịch Tịch đã trở lại.

Ngay khi server khôi phục, Kiều Tịch đã trở lại nơi này.

Cô đứng cách đó không xa, ánh mắt nặng nề nhìn một màn trước mặt, Triệu Vũ Tích ngồi xổm trước xe lăn Lục Hoặc, tay cô ta cầm lấy vạt áo Lục Hoặc.

Kiều Tịch yên tĩnh nhìn Lục Hoặc, trong mắt có sự lạnh lẽo, cô giống như ăn trúng một quả mơ non, vừa chua vừa đắng chát.

Chú ý tới ánh mắt của Kiều Tịch dừng trên vạt áo của mình, Lục Hoặc lập tức hoảng sợ, khuôn mặt đỏ ửng vì sốt có sự hoảng hốt và kinh sợ, cậu giống như làm chuyện xấu gì đó, lập tức rút vạt áo của mình từ trong tay Triệu Vũ Tích ra, nhanh chóng di chuyển xe lăn rời xa đối phương.

Trên xe lăn, thiếu niên trẻ trung chân tay luống cuống, ánh mắt sáng rực lại có phần hoảng loạn nhìn Kiều Tịch, “Tịch Tịch.”

Trừ Lục Hoặc, ai cũng không nhìn thấy Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích cũng không ngoại lệ.

Nghe thấy Lục Hoặc gọi cô ta, Triệu Vũ Tích có chút nghi hoặc, cô ta đã ở đây mà.

Ngay khi Triệu Vũ Tích muốn đi đến bên người Lục Hoặc, cửa phòng bị gõ vang.

Kiều Tịch đứng bất động, cô cứ dửng dưng nhìn Lục Hoặc như vậy.

Thiếu niên trẻ trung giống như đã làm chuyện sai lầm to lớn gì đó, lông mi cong dài của cậu khẽ run, đôi mắt nhìn Kiều Tịch không nỡ dời đi, “Tiến vào.”

Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, người tiến vào là quản gia Lục.

“Hoặc thiếu gia, xảy ra chuyện gì?” Quản gia Lục đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông nên ông ấy sốt ruột thức dậy.

Bởi vì chỉ có khi Lục Hoặc xảy ra chuyện, tiếng chuông mới được ấn kêu, ông ấy lập tức đưa theo người tới.

Quản gia Lục bất ngờ phát hiện trong căn nhà nhỏ xuất hiện một người phụ nữ xa lạ, “Đây là……”

Giọng nói Lục Hoặc khàn khàn, giọng điệu mang theo sự lạnh lẽo, “Người phụ nữ này đột nhiên xông vào phòng tôi, mấy người đuổi người đi ra đi, điều tra rõ xem là chuyện như thế nào.”

Triệu Vũ Tích bị kinh sợ rồi, cô ta không ngờ tới đột nhiên có người khác xuất hiện.

Nghe thấy Lục Hoặc nói, cô ta kinh ngạc nhìn đối phương, rõ ràng lúc nãy cậu còn gọi tên cô ta, giọng điệu dịu dàng, chỉ chớp mắt, thế mà cậu lại bảo người khác đuổi cô ta đi?

Triệu Vũ Tích lập tức nhặt lên giấy trắng trên mặt đất, nhanh chóng viết: Tôi không có ác ý, tôi tới giúp Lục Hoặc.

Cô ta lại viết: Tôi thật sự tới cứu Lục Hoặc, tôi không phải người xấu, cậu ấy cần tôi.

Triệu Vũ Tích vội vàng đưa giấy trắng cho quản gia Lục.

Xem xong nội dung mà đối phương viết, quản gia Lục nói: “Vị tiểu thư này, bây giờ cô trộm lẻn vào Lục gia, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ đưa cô đến Cục Cảnh Sát.”

“Bây giờ, mời cô rời khỏi cùng chúng tôi.”

Triệu Vũ Tích sốt ruột lắc đầu, cô ta nhìn về phía Lục Hoặc, đối phương ngồi trên xe lăn, không liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Triệu Vũ Tích rất ấm ức, rõ ràng cô ta tới cứu Lục Hoặc, nhưng cậu lại không nhận ý tốt của cô, còn coi cô như người xấu mà đối xử.

Triệu Vũ Tích ảo não chính mình không thể mở miệng, tạo thành hiểu lầm giữa cô ta và Lục Hoặc.

Hai bảo vệ phía sau quản gia Lục tiến lên, lôi kéo Triệu Vũ Tích rời đi.

Triệu Vũ Tích giãy giụa, cô ta há mồm muốn gọi Lục Hoặc, lại không thể phát ra tiếng nào, cô ta không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn bị người ta mang đi.

Qản gia Lục nói: “Hoặc thiếu gia, chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với lão gia, nhất định sẽ điều tra rõ.”

Lục Hoặc đáp một tiếng.

Quản gia Lục kiểm tra lại cửa sổ trong phòng một lần, xác định không có vấn đề gì mới rời đi.

Cửa bị đóng lại, trong căn phòng nhỏ khôi phục sự yên tĩnh.

Lục Hoặc lập tức chuyển xe lăn quay về phía Kiều Tịch, cậu tới gần cô, cậu hoảng loạn giải thích: “Em không quen biết người phụ nữ kia, cũng không biết vì sao cô ta sẽ xuất hiện.”

Khuôn mặt lạnh lùng của cậu bởi vì phát sốt mà đỏ ửng, môi cậu khô, đôi mắt đen ướt át sáng rực nhìn cô, giọng nói của cậu có vài phần ấm ức trước nay chưa từng có, “Tịch Tịch, chị đi đâu thế?”

Kiều Tịch nhìn cậu, “Lúc nãy chị ta lôi kéo vạt áo của em.”

Lục Hoặc cảm thấy chính mình đã làm sai khiến Tịch Tịch tức giận, cậu vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi.”

Lúc nãy cậu chỉ nhìn thấy cô xuất hiện, cũng không chú ý tới người phụ nữ xa lạ kia.

Đôi mắt nhỏ của Kiều Tịch oán giận lên án cậu: “Em gọi chị ta là Tích Tích.”

Lục Hoặc lập tức giải thích: “Em không quen biết cô ta, em gọi chị mà.”

Cậu ngẩng đầu, con ngươi ướt át soi chiếu Kiều Tịch, “Tịch Tịch, đừng giận em.”

Thiếu niên đỏ mặt, ánh mắt ẩm ướt, cầu xin và khát vọng nhìn cô, đầu quả tim Kiều Tịch mềm nhũn, giống như quả bóng to bị chọc một cái, làm gì còn chút tức giận nào?

Cô hừ một tiếng, duỗi tay hung hăng loạn xoa đầu tóc của Lục Hoặc, tóc ngắn mềm mại kia lập tức trở nên lộn xộn.

Ánh mắt Lục Hoặc đen bóng, mặt mày lạnh lùng trẻ con trở nên dịu dàng, cậu mang một đầu tóc rối, đỏ mặt, khàn giọng gọi cô: “Tịch Tịch.”

Kiều Tịch duỗi tay sờ trán Lục Hoặc, “Còn đang phát sốt, em phải đi khám.”

Tay cô hơi lạnh, chạm lên cái trán nóng bỏng của cậu, Lục Hoặc cảm thấy rất thoải mái.

Lỗ tai của thiếu niên trẻ trung đỏ ửng, cậu ngoan ngoãn gật đầu, “Nghe lời Tịch Tịch, em sẽ đi khám.”

Lục Hoặc bảo quản gia Lục gọi bác sĩ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Hoặc đã khỏe hơn không ít.

Kiều Tịch cùng cậu đi học.

Trong trường học, Kiều Tịch chậm rãi đi bên cạnh Lục Hoặc, ngày hôm qua có mua nên không khí xung quanh còn có cảm giác ẩm ướt, lá cây giống như được gột rửa, rất xanh biếc.

Khóe mắt của Lục Hoặc lén lút nhìn Kiều Tịch ở bên cạnh.

Cô mặc chiếc váy màu xanh lục nhạt, so với lá mầm nhòn nhọn lộ ra trên mặt đất kia còn tươi mát hơn.

Làn váy mềm mại mỏng manh của Kiều Tịch quẹt qua mu bàn tay của Lục Hoặc, mi mắt hơi mỏng của cậu run rẩy, cũng không biết có phải vì phát sốt hay không mà lỗ tai còn đỏ lên.

Trên hành lang, Lục Hoặc đúng lúc đυ.ng phải Trương Đồ ngày hôm qua.

Đôi tay đối phương cắm túi, đồng phục trên người cậu ta đã đổi hình vẽ khác, một bên lỗ tai đeo khuyên tai, giữa mày đều là cảm giác cool ngầu.



Thấy Lục Hoặc, Trương Đồ cố ý chặn trước người Lục Hoặc.

Cậu ta nhìn Lục Hoặc từ trên cao xuống, cậu ta cười nhạo một tiếng, “Sáng sớm gặp được tàn phế, thật là đen đủi.”

Người xung quanh theo bản năng khẩn trương thay Lục Hoặc, mọi người đều không dám trêu chọc Trương Đồ, ai cũng biết Trương Đồ hư hỏng bao nhiêu, ngay cả giáo viên cũng không trị được cậu.

Lục Hoặc nâng lên mi mắt, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của cậu đối diện với Trương Đồ, không hề có chút sợ hãi.

Kiều Tịch đã sớm nhận ra, ngày hôm qua là cậu con trai này ức hiếp Lục Hoặc, cô đứng một bên, híp mắt, đôi mắt to xinh đẹp hiện lên vẻ nguy hiểm.

Trương Đồ hung ác trừng mắt nhìn Lục Hoặc rồi mới rời đi, cậu ta sẽ không ngu ngốc đến mức làm gì Lục Hoặc trước mặt nhiều người như vậy.

Nhìn Trương Đồ rời đi, người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm thay Lục Hoặc, rốt cuộc mọi người đều biết Trương Đồ thích hoa khôi trường Trịnh Oánh Oánh, mà ngày hôm qua Trịnh Oánh Oánh tỏ tình với Lục Hoặc, Lục Hoặc thành tình địch của Trương Đồ.

Ngay khi Trương Đồ đi đến nơi cách đó không xa, Kiều Tịch chớp mắt vài cái với Lục Hoặc, “Em chờ chị một chút.”

Nói ròi, cô chạy đuổi theo Trương Đồ, sau đó ở nơi đối phương không nhìn thấy, cô vươn chân.

Giây tiếp theo, mọi người kinh ngạc nhìn thấy, một giây trước Trương Đồ còn đi đầy tiêu sái, vẻ mặt cool ngầu, đột nhiên ngã nhào xuống mặt đất, cả người chật vật bò trên mặt đất, ngã rất nặng.

Hàm răng Trương Đồ đập vào trên mặt đất, chảy máu, “Là ai? Ai vướng chân làm bố mày ngã?”

Mọi người muốn cười mà không dám cười, vội cách xa cậu ta ra một chút.

Trương Đồ bò dậy từ trên mặt đất, cậu ta che lại miệng đang đổ máu, hung tợn nhìn chằm chằm người xung quanh, tức giận, “Lúc nãy ai vướng chân tao?”

Mẹ nó, đau chết cậu ta rồi.

Có người nhỏ giọng nói: “Không có ai vướng chân cậu, là tự cậu ngã, đừng trách người khác.”

“Đúng thế.”

“Tớ cũng thấy chính cậu ta tự ngã.”

Có người trộm nói: “Xứng đáng.”

……

Kiều Tịch cười đi trở về bên người Lục Hoặc, cô nói: “Ngày hôm qua cậu ta ức hiếp em, chị trút giận giúp em.”

“Tay của em bị cậu ta làm bị thương, chảy máu, bây giờ cậu ta bị dập răng, cũng chảy máu, thật là đáng đời.” Trương Đồ thường xuyên ức hiếp người khác, làm không ít chuyện xấu, chỉ là té ngã cũng coi như tiện nghi cho cậu ta.

Gương mặt của cô gái bên cạnh tươi cười rực rỡ, đôi mắt sáng ngời trong veo, soi chiếu ảnh ngược của cậu, bàn tay Lục Hoặc vô ý thức nắm chặt hai bên tay vịn.

Cậu nhìn thẳng cô, giống như lẩm bẩm, cậu không nhịn được, gọi tên cô: “Tịch Tịch.”

Lục Hoặc giống như rớt vào vại mật, không ngừng nổi bong bóng.

Lần đầu tiên, có người bảo vệ cậu, ra mặt thay cậu.

Khóe môi của cậu không kiềm chế được mà cong lên, thì ra được bênh vực là cảm giác thế này.

Trương Đồ vừa mới rời đi, Trịnh Oánh Oánh đúng lúc đi ra từ chỗ ngoặt.

Hôm nay cô ấy mặc bộ đồng phục đã được sửa lại kích cỡ cho phù hợp, tóc rõ ràng đã uốn qua, cô ấy còn bôi má hồng, tô son môi, trong một đám học sinh ngây ngô, cô ấy có thêm vài phần trưởng thành, khá nổi bật.

Trịnh Oánh Oánh hất cằm, giống như công chúa nhỏ cao ngạo, đi qua bên cạnh Lục Hoặc.

Không ít người cảm thấy đứa mọt sách Lục Hoặc thế mà không thích hoa khôi trường xinh đẹp như vậy, nhưng cũng có phần lớn người ủng hộ suy nghĩ của Lục Hoặc, bọn họ nên học tập cho giỏi.

Trong mắt Lục Hoặc đều là Kiều Tịch, căn bản không nhìn Trịnh Oánh Oánh lúc nãy cố ý đi qua từ trước mặt cậu, cậu vui vẻ đưa Kiều Tịch đến phòng học của mình.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, hoàn toàn không nhìn ra ngày hôm qua đã mưa một trận to.

Kiều Tịch ngồi bên cạnh Lục Hoặc, cô duỗi tay sờ trán Lục Hoặc, “Còn có chút nóng, em phải uống nhiều nước ấm mới có thể mau hạ sốt.”

Cô biết Lục Hoặc sợ đi toilet, bởi vì rất phiền toái, cho nên cậu không thích uống nước, ngay cả ngày hôm qua uống thuốc, cậu cũng trực tiếp nuốt xuống.

Tay cô gái hơi lạnh, dịu dàng, mềm như bông, dán vào trên trán cậu, mặt Lục Hoặc nóng bừng, cậu thấp giọng đáp lời, “Ừm.”

Tay Kiều Tịch dời xuống, ôm lấy mặt Lục Hoặc.

Cô nhìn môi mỏng đỏ lên, bởi vì không uống nước mà khô cằn của cậu, “Em không cần lừa chị, quay đầu liền không uống. Môi em rất khô, sáng nay thức dậy, có phải em không uống một giọt nước nào hay không?”

Hai người cách rất gần.

Lục Hoặc rõ ràng nghe thấy được hương thơm nhàn nhạt nơi đầu ngón tay của cô, hô hấp của cậu đều nóng rực, mặt càng thêm đỏ, “Lát nữa em sẽ uống, không lừa Tịch Tịch.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoặc nhỏ trước mặt bị phát sốt đỏ ửng, đôi mắt ướt át sáng rực, tóc mái trên trán có vài sợi vểnh lên, vừa trẻ con lại có vài phần đáng yêu, cực kỳ đáng yêu, cũng không xa cách lạnh nhạt giống như ngày hôm qua.

Cô thích ý xoa mặt cậu, hung hăng trêu đùa cậu một trận mới buông tay, “Vậy bây giờ em hãy uống nước đi.”

Cô phải giám sát cậu.

“Ừm.” Lục Hoặc nâng lên ly nước, há to mồm uống nước, lỗ tai cậu đỏ như có thể nhỏ ra máu.

Thời gian tự học buổi sáng.

Đôi tay Kiều Tịch đan chéo để trên mặt bàn, cô nằm lên tay, nghiêng đầu nhìn Lục Hoặc đọc sách.

Vòng eo thon chắc của cậu ngồi thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm nghị, cậu nghiêm túc đọc sách cùng mọi người.

Thật là bộ dáng của học sinh tốt, thông minh lại nghiêm túc, khó trách cậu là học thần.

Kiều Tịch có chút hư hỏng, cô muốn trêu chọc học thần Lục Hoặc nhỏ một xíu, cô duỗi tau qua.

Tay cô bao trùm lên sách của Lục Hoặc.

Tay nhỏ của Kiều Tịch rất đẹp, mu bàn tay trắng tuyết, ngón tay tinh tế, đầu ngón tay có màu màu hồng nhạt. Bàn tay như vậy trời sinh chính là nên được nuông chiều che chở, nuôi dưỡng, thậm chí thích hợp được hôn lên.

Cô tươi cười quấy rối cậu, thật sự rất ấu trĩ.

Nhưng mà, ngoài miệng Lục Hoặc còn đang tiếp tục đọc bài cùng mọi người, cũng không hề tạm dừng, cho dù bài này giáo viên không yêu cầu đọc thuộc, nhưng Lục Hoặc vẫn nhớ kỹ không sai một chữ.

Kiều Tịch cũng phát hiện, có sách hay không, đối với Lục Hoặc mà nói đều giống nhau.

Trêu cợt học thần, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Vẻ mặt Kiều Tịch uể oải muốn thu tay về, giây tiếp theo, Lục Hoặc cầm tay cô, đem tay cô từ thư thượng dịch khai.

Sau đó, từng chút từng chút nắm trong lòng bàn tay.

Cho dù Lục Hoặc chỉ ngồi trên xe lăn, nhưng chân cậu dài, vóc dáng cao, ngón tay cũng thon dài, rất dễ dàng đã có thể bao trọn bàn tay nhỏ của Kiều Tịch.

Dốt ngón tay rõ ràng của cậu cọ xát nhẹ nhàng trên mu bàn tay của cô, Lục Hoặc nắm chặt tay cô, cậu dừng đọc sách, nghiêng đầu nhìn cô gái đang nằm trên mặt bàn, “Tịch Tịch, đừng lộn xộn.”

Dưới máu tóc ngắn màu đen, lỗ tai cậu đỏ rực.

Kiều Tịch cảm nhận được, đầu ngón tay của thiếu niên đang hơi run rẩy.