Chương 51

Lục Hoặc nhìn về phía quản gia Lục, “Nếu như tôi không đi thì sao?”

“Hoặc thiếu gia, nơi này cần sửa chữa lại, cậu tiếp tục ở đây sẽ không tiện.” Quản gia Lục nói: “Chỗ ở mới đã chuẩn bị xong, hoàn cảnh ở đó cũng rất tốt, là lão gia sai người chọn lựa tỉ mỉ, Hoặc thiếu gia không cần lo lắng.”

Môi mỏng Lục Hoặc hơi cong, có vài phần trào phúng, “Tôi ở đây rất tốt, không cần sửa lại, cũng không cần đổi sang chỗ mới.”

“Hoặc thiếu gia, đây là ý của lão gia, xin cậu đừng làm chúng tôi khó xử.” Quản gia Lục khuyên nhủ.

Giọng nói Lục Hoặc rất thấp, “Tôi muốn gặp ông ấy.”

Bầu không khí trong thư phòng rất nghiêm túc, có cảm giác khiến người ta khẩn trương bất an.

Ông cụ Lục nhìn Lục Hoặc ngồi trước mặt, trên mặt ông có sự tức giận, “Cháu vẫn luôn lén lút qua lại với Kiều Tịch kia của Kiều gia?”

Ngày hôm qua, sau khi Lục Vinh Diệu nhắc tới chuyện này với ông cụ Lục, ông lập tức sai người điều tra, phát hiện camera theo dõi ở xung quanh bị người khác xâm nhập, rồi khóa của cửa sau cũng đã sớm bị đổi.

Trong khoảng thời gian này, Kiều Tịch nghênh ngang tự do đi vào Lục gia, quả thật không để Lục gia vào mắt, con gái tốt mà Kiều gia dạy ra đấy.

Quan trọng nhất là, cô vẫn luôn lén lút tiếp xúc mật thiết với Lục Hoặc.

Khi ông cụ Lục bảo Lục Hoặc dọn đi nơi khác, Lục Hoặc đã đoán được chuyện của anh và Kiều Tịch bị phát hiện.

Đối mặt với câu chất vấn, anh im lặng.

“Cháu biết cơ thể của cháu như nào không, cháu vẫn luôn tiếp xúc với những người khác, cháu không lo lắng bị phát hiện à?” Ánh mắt tinh nhuệ của ông cụ Lục nhìn Lục Hoặc, “Nếu cháu bị phát hiện không phải người, mà là quái vật, cháu có nghĩ đến sẽ có hậu quả gì hay không?”

“Không chỉ cháu, mà cả Lục gia cũng sẽ phải chịu ánh mắt nhạo báng và khác thường của người khác, Lục gia sẽ bởi vì cháu mà sụp đổ, càng khỏi nói đến cháu sẽ trở thành quái vật trong mắt mọi người, thậm chí bị người ta bắt đi làm thực nghiệm, nghiên cứu.”

Ông cụ Lục liên tục chất vấn Lục Hoặc, “Chẳng lẽ cháu muốn huỷ hoại chính cháu, huỷ hoại Lục gia, thậm chí để cha mẹ đã chết đi của cháu cũng bị người ta nghi ngờ là quái vật?”

Bàn tay để hai bên tay vịn của Lục Hoặc nắm chặt, bởi vì quá dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mắt anh đen nhánh, đáy mắt đều là sự ẩn nhẫn âm u.

Ông cụ Lục lại hỏi: “Cháu và Kiều Tịch kia ở bên nhau?”

Ông nhớ tới lúc trước, đứa con gái Kiều gia rất nhiều lần đưa bữa sáng đến Lục gia tìm Lục Hoặc, lúc ấy đối phương nói đến để xin lỗi, chẳng lẽ là khi đó, cô đã cùng Lục Hoặc ở bên nhau?

Sắc mặt ông cụ Lục hoàn toàn tối sầm lại, “Ông vẫn luôn cho rằng cháu hiểu chuyện, hiểu được lấy đại cục làm trọng, không nghĩ tới cháu hồ đồ như vậy, đến với con gái của Kiều gia.”

“Khoan chưa nói việc hai chân cháu không thể đi, vợ chồng Kiều thị tuyệt đối sẽ không để con gái đến với cháu, chính cháu là thứ gì, cháu biết rõ ràng nhất, nếu để Kiều Tịch phát hiện bí mật của cháu, đối phương không chỉ sẽ bị dọa ngất, lập tức rời khỏi cháu, thậm chí chán ghét căm hận cháu, công khai chuyện của cháu ra ngoài, cháu có nghĩ tới hậu quả hay không?”

Lục Hoặc không chịu được ông cụ chửi bới Kiều Tịch, anh mở miệng phản bác: “Cô ấy sẽ không, cô ấy không phải người như vậy.”

Ông cụ Lục cười lạnh: “Cháu quen biết đối phương bao lâu? Cháu lại hiểu biết cô ta bao nhiêu? Cháu có biết hay không, lòng người khó dò, cháu để đối phương tiếp thu việc hai chân cháu không thể đi, còn muốn người ta tiếp thu việc cháu là một quái vật?”

Lục Hoặc cắn chặt răng, trong cổ họng xộc lên mùi máu tươi.

Ông cụ Lục thấy bộ dáng bị đánh bại, bị tổn thương của Lục Hoặc, ông thở dài, dù sao cũng là cháu ruột của mình, ông cũng không muốn làm tổn thương Lục Hoặc.

Ông cụ Lục nói chậm lại, “Cháu là cháu trai của ông, ông không phải mắng chửi cháu mà đang bảo vệ cháu, trên thế giới này, thứ khó đoán nhất là lòng người, có lẽ bây giờ Kiều Tịch kia không ngại hai chân của cháu, thậm chí, cháu nói chuyện cơ thể của cháu cho cô ta, cô ta tạm thời tiếp thu, nhưng sau này thì sao?”

Lời nói ông cụ Lục đầy thấm thía, “Bất kể vì để cháu không bị tổn thương, hay là để bảo vệ Lục gia, cháu đều nên rời xa Kiều Tịch kia.”

Trong thư phòng rơi vào sự tĩnh mịch.

Sắc mặt Lục Hoặc tái nhợt, mu bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn về phía ông cụ Lục, “Cháu sẽ không rời khỏi cô ấy, cô ấy cũng không phải người như ông nói.”

Kiều Tịch sẽ không ghét bỏ hai chân của anh không thể đi, cô sẽ không ghét bỏ việc anh có cái đuôi, thậm chí, cô còn hôn chiếc đuôi xấu xí của anh.

Cô còn sẽ nói với anh, cô thích cái đuôi của anh, cầu xin sờ cái đuôi của anh.

Đây là lần đầu tiên Lục Hoặc phản kháng ông cụ Lục, “Cháu sẽ không rời khỏi cô ấy.”

Ông cụ Lục tức giận cười lên, “Kiều Tịch là hòn ngọc quý trên tay Kiều gia, người thích cô ta, theo đuổi cô ta đều là con cháu ưu tú của hào môn, trong khoảng thời gian ngắn cô ta thích cháu, nhưng sau một thời gian, cô ta đối mặt với nhiều người theo đuổi ưu tú như vậy, dựa vào gì mà cô ta còn muốn lựa chọn một quái vật hai chân không thể đi?”

Đôi môi mím chặt của Lục Hoặc gần như không còn giọt máu.

“Thứ mà cháu cho là tình yêu chỉ là thứ ngắn ngủi, cháu đừng nhất thời hồ đồ mà huỷ hoại chính mình, huỷ hoại Lục gia.”

Ông cụ Lục trầm mặt xuống, tiếp tục cảnh tỉnh Lục Hoặc, “Đối phương là một thiên kim chúng tinh phủng nguyệt, muốn cái gì không có, cháu thật sự cảm thấy cháu và cô ta sẽ dài lâu được?”

“Nếu để Kiều Bị Trạch phát hiện con gái của mình ở bên một quái vật, cháu cảm thấy cậu ta sẽ làm thế nào? Cậu ta sẽ hành động, thực lực của Lục gia và Kiều gia tương đương, nhưng vì con gái, Kiều Bị Trạch sẽ đối phó Lục gia của chúng ta.” Ông cụ Lục cũng không phải đang đe dọa Lục Hoặc, ông nói đều là tình hình thực tế.

Vợ chồng Kiều gia có tiếng nuông chiều con gái, chưa nói đến việc đứa cháu này của ông không thể đi lại, đối phương căn bản không có khả năng cho phép con gái mình đến với Lục Hoặc, nếu tương lai sự khác thường của cơ thể Lục Hoặc bị phát hiện, bất kể đối với Lục Hoặc hay Lục gia, đều là sự đả kích trí mạng.

Vì bảo vệ Lục Hoặc, đồng thời vì bảo vệ Lục gia, ông chỉ có thể cách ly Lục Hoặc, giữ khoảng cách với những người khác.

“Cháu sẽ không rời khỏi cô ấy.” Ánh mắt Lục Hoặc đen tối, gần như mất đi ánh sáng.

Anh giống như bị người ta cầm dao nhỏ, từng chút từng chút đâm vào trái tim, máu chảy đầm đìa nhưng anh vẫn kiên trì không buông tay.

Ông cụ Lục tức giận đến sắc mặt khó coi, “Ông biết người trẻ tuổi càng bị phản đối sẽ càng ngỗ nghịch, bây giờ cháu đắm chìm vào đó, trong thời gian ngắn rất khó tỉnh táo lại, ông sai người đưa cháu đến một hoàn cảnh mới trước, cháu suy nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi hãy nói với ông lựa chọn của cháu.”

Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc hơi khàn, “Không cần suy nghĩ, cháu cũng sẽ không đi nơi khác.”

“Không đến lượt cháu quyết định.” Ánh mắt sắc bén của ông cụ Lục dừng trên người Lục Hoặc, “Kiều gia nhất định sẽ không đồng ý chuyện của cháu và Kiều Tịch, ông làm như vậy đều vì tốt cho cháu, say này cháu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ông.”



Nói rồi ông cụ Lục gọi quản gia đi vào, “Sai người đưa nó qua đó.”

“Vâng.” Quản gia Lục để người đi vào, “Hoặc thiếu gia, mời.”

Lục Hoặc căn bản không di chuyển được.

“Hoặc thiếu gia, đắc tội rồi.” Quản gia Lục sai người đẩy xe lăn của Lục Hoặc.

Tay Lục Hoặc nắm chặt bánh xe lăn, không cho người ta đẩy đi.

Bảo vệ khó xử nhìn ông cụ Lục.

Sắc mặt ông cụ Lục bình tĩnh: “Cho dù nâng, cũng phải nâng nó qua đó.”

Lúc này, Lục Vinh Diệu đi đến, “Chờ một chút.”

“Cháu ở đây làm loạn cái gì?” Ông cụ Lục tức giận nói: “Cho dù cháu nói giúp nó cũng vô dụng.”

Lục Vinh Diệu cười nói: “Ông nội, cháu không phải tới khuyên ông, em trai vọng tưởng muốn đến với thiên kim của Kiều gia, quả thật là không đúng.”

Anh ta duỗi tay vào túi quần của Lục Hoặc, giây tiếp theo, cánh tay của anh ta bị nắm lấy đầy dữ tợn.

“Anh đang làm cái gì?” Lục Hoặc bắt lấy tay của Lục Vinh Diệu.

Cảm giác đau đớn từ trên tay truyền đến, Lục Vinh Diệu đột nhiên ý thức được, Lục Hoặc trước mặt anh ta không còn là tên tàn phế tùy ý để anh ta ức hiếp như khi còn nhỏ.

“Giao điện thoại của cậu ra.” Lục Vinh Diệu giãy tay ra, phía trên đều là dấu tay, sức lực của tên tàn phế cũng thật lớn, “Ông nội, trên người nó có điện thoại.”

“Đây là đồ của tôi, mấy người không có tư cách lấy đi.” Cơ bắp Lục Hoặc căng thẳng, đôi mắt đen nhánh của anh hung dữ trừng Lục Vinh Diệu, đáy mắt anh có vài phần dã tính, phảng phất đối phương dám động vào đồ của anh, anh sẽ lập tức phản kích mãnh liệt.

Lục Vinh Diệu bị đối phương nhìn chằm chằm mà thấy bực mình, anh ta trực tiếp ra lệnh hai bảo vệ, “Còn chưa ra tay?”

“Hoặc thiếu gia, đắc tội.”

Thành phố J.

Sắc trời đã tối xuống.

Lúc Kiều Tịch và Hoắc Vũ đi xuống tầng, mắt mẹ Kiều sáng ngời.

“Mẹ biết ngay Tiểu Tịch mặc bộ này tuyệt đối đẹp.” Mẹ Kiều thích nhất là mua quần áo cho con gái, trang điểm cho cô xinh xinh đẹp đẹp, nhìn con gái mặc áo sơ mi màu xanh cài lệch cúc, bên dưới là một chiếc váy qua đầu gối màu trắng ngà, đẹp giống như trong tranh bước ra, mẹ Kiều cười rộ lên.

Bà ngoại đã ngồi vào chỗ, bà cụ nhìn cháu ngoại nhỏ ăn mặc trang điểm cũng không khỏi yêu thích, “Tiểu Tịch mau tới đây, để bà ngoại xem xem.”

Kiều Tịch ngoan ngoãn đi qua, trên làn váy của cô thêu mấy bông sen hồng, lúc đi lại, mắt cá chân tinh tế trắng nõn giấu dưới làn váy của cô còn đẹp hơn cả hoa trên váy.

Cô đi đến trước mặt bà ngoại, trong mắt bà cụ đầy hài lòng, nhịn không được nhìn thêm vài lần, “Tiểu Tịch mặc bộ này quả thật rất đẹp, còn có vài phần khí chất của cô gái thành phố J chúng ta.”

“Tất nhiên rồi, Tiểu Tịch lớn lên giống con, sao có thể khó coi được?” Trong giọng nói của mẹ Kiều tràn đầy tự hào.

Bà ngoại nở nụ cười, “Con cũng không thấy xấu hổ.”

“Váy Tiểu Tịch rất đẹp, là mới đặt may à? Hoa thêu ở phía trên cũng thật tinh xảo.” Triệu Vũ Tích khàn giọng, vẻ mặt đầy hâm mộ.

Chú ý tới sự mất mát của cháu ngoại lớn, bà ngoại thu lại ý cười, bà nói: “Cháu thích thì hôm nào bà ngoại sai người vẽ hoa văn, rồi may riêng cho cháu mấy bộ, cháu mặc cũng nhất định rất đẹp.”

Triệu Vũ Tích thật cẩn thận mở miệng: “Bà ngoại, không cần phiền phức.”

“Sao mà phiền phức được? Chỉ cần cháu thích, bà ngoại đều sẽ cho cháu.” Bà cụ bưng đồ ăn lên, “Được rồi, Tiểu Hoắc cũng nhanh ngồi xuống đi.”

“Làm phiền rồi ạ.” Hoắc Vũ thu lại sự lạnh lẽo trên người, mặt mày thâm thúy trở nên dịu dàng.

Kiều Tịch ngồi xuống bên cạnh mẹ Kiều, cô vừa cầm lấy chiếc đũa, giây tiếp theo, chiếc đũa còn chưa kịp cầm chặt rơi xuống mặt đất.

“Tiểu Tịch?” Mẹ Kiều nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt con gái đầy đau đớn, chân mày nhíu chặt, che lại chỗ ngực.

“Làm sao vậy? Có phải tái phát bệnh không?” Mẹ Kiều sợ tới mức bỏ xuống chén đũa, đứng lên, bà sốt ruột nói: “Tiểu Tịch, thuốc của con đâu? Mau uống thuốc.”

Trái tim nơi ngực thít chặt, co rút đau đớn, môi Kiều Tịch trở nên trắng bệch, cô gần như không thở nổi, nếu không phải có mẹ đỡ, cô đã té ngã xuống đất.

“Ở…… thuốc ở trong hành lý.” Kiều Tịch hô hấp dồn dập, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Đối diện, Triệu Vũ Tích lập tức đứng lên, cô ta khàn giọng nói: “Cháu đi lấy thuốc giúp Tiểu Tịch.”

Trên mặt bà ngoại đã không còn sự nhã nhặn bình tĩnh, bà cụ thúc giục cháu ngoại lớn, “Mau đi, mau đi.”

“Ừ!” Triệu Vũ Tích gật đầu thật mạnh, chạy lên lầu.

Ở nơi mọi người không nhìn thấy, khóe môi cô ta cong cao lên, rốt cuộc bệnh của Kiều Tịch đã tái phát.

Cô ta vội vàng chạy tới phòng Kiều Tịch, đóng cửa lại, cô ta mở hành lý của Kiều Tịch ra, dễ dàng tìm được thuốc để dưới quần áo.

Triệu Vũ Tích ngồi xổm bên cạnh vali hành lý, không động đậy, không vội, chờ thêm một chút, thật vất vả cô ta mới chờ được Kiều Tịch tái phát bệnh, không thể để Kiều Tịch dễ dàng qua khỏi như vậy được.



Tốt nhất là Kiều Tịch tái phát bệnh chết đi.

Triệu Vũ Tích cầm thuốc, trong mắt đều là sự vui sướиɠ.

Cô ta xuống chậm một chút, nói không chừng, Kiều Tịch sẽ không cứu được.

Lúc này, cửa bị mở ra, bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.

“Thuốc đâu?” Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vũ đều là sự sốt ruột và hoảng loạn, vẻ mặt như vậy đời trước Triệu Vũ Tích chưa từng gặp qua.

Cô ta sợ tới mức cầm chặt lọ thuốc, không kịp thu lại, cô ta vội nói: “Vừa tìm được rồi.”

Hoắc Vũ sải bước tiến lên, anh ấy lấy đi thuốc trong tay Triệu Vũ Tích, nhanh chóng xoay người rời đi.

Vạt áo vest màu xanh ngọc lạnh lùng quẹt qua mu bàn tay của Triệu Vũ Tích, Hoắc Vũ không liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Triệu Vũ Tích đầy nặng nề, cô ta cầu nguyện, Kiều Tịch tái phát bệnh không cứu được.

Trong phòng khách, vẻ mặt mẹ Kiều đầy sốt ruột, bà ôm Kiều Tịch đang tái phát bệnh, đôi mắt đỏ bừng, “Thuốc đâu, sao còn chưa lấy được thuốc?”

“Bác gái, tìm được thuốc.” Hoắc Vũ lập tức đổ thuốc ra, anh ấy đút vào trong miệng Kiều Tịch, mẹ Kiều vội đút nước cho con gái.

Triệu Vũ Tích vội vàng chạy tới, tóc cô ta có chút lộn xộn, cô ta sốt ruột nhìn Kiều Tịch trong lòng mẹ Kiều, “Tiểu Tịch thế nào rồi? Đỡ hơn không?”

Hô hấp dồn dập của Kiều Tịch bình thường lại, sắc mặt cô tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, vẻ mặt suy yếu.

“Không sao, Tiểu Tịch không sao.” Mẹ Kiều sờ soạng mồ hôi trên trán con gái, nhẹ nhàng thở ra, “Tiểu Tịch, con dọa chết mẹ rồi.”

Bên cạnh, bà ngoại cũng thở phào, thả lỏng lại, bà cụ bây giờ mới ý thức được sau lưng mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cháu ngoại nhỏ nhìn qua thì cái gì cũng có được, lại cố tình không có một cơ thể khỏe mạnh.

Bà cụ thở dài, cũng không khỏi đau lòng.

Triệu Vũ Tích khàn giọng nói: “Thật tốt quá, Tiểu Tịch không sao, may mắn tìm được thuốc, nếu không chị chắc chắn mắng chết chính mình.”

“Cháu cũng bị dọa sợ rồi, mau ngồi xuống đi.” Bà ngoại nói.

Triệu Vũ Tích nghĩ mà sợ, vỗ ngực, “Lúc nãy cháu thật sự sợ Tiểu Tịch xảy ra chuyện gì……”

Kiều Tịch suy yếu dựa vào trong lòng mẹ, ý thức dần dần tỉnh táo, nghe được Triệu Vũ Tích nói, cô cong khóe môi, “Chị có thể yên tâm, em nhất định sẽ không chết.”

“Đương nhiên, chắc chắn Tiểu Tịch sẽ sống lâu trăm tuổi.” Mẹ Kiều vỗ về mái tóc dài của con gái, đôi mắt bà còn đỏ ửng, tay cũng run rẩy.

Triệu Vũ Tích tự nhiên có ảo giác bị Kiều Tịch nhìn thấu, sợ tới mức dời đi tầm mắt trong vô thức.

Một bên, trên mặt Hoắc Vũ có sự lo lắng, anh ấy nhìn Kiều Tịch thật sâu, “Tiểu Tịch, anh ôm em về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Không cần, tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, lát nữa có thể tự trở về.” Cô cảm kích đối phương lấy thuốc giúp cô, nếu không cô không biết Triệu Vũ Tích sẽ bày trò gì.

Tuy rằng cô tái phát bệnh sẽ không chết, nhưng mà sẽ đau khổ và khó chịu, Hoắc Vũ đi lấy thuốc đã giảm bớt sự đau khổ của cô.

Ban đêm lúc nghỉ ngơi, Kiều Tịch nằm trên giường, mẹ Kiều ở bên cạnh cô.

Đêm nay bộ dạng Kiều Tịch tái phát bệnh lại doạn sợ bà một lần nữa, cho nên bà không yên tâm, muốn ở bên cạnh Kiều Tịch.

Kiều Tịch ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Vốn dĩ cô nói với Lục Hoặc đêm nay sẽ gọi video với anh, nhưng cô phát bệnh xong, cơ thể suy yếu, sắc mặt cũng không đẹp, cô chỉ gửi tin nhắn cho anh, bảo đêm mai lại gọi video sau.

Mà lúc này ở thành phố B, bầu trời đổ mưa to.

Hai vệ sĩ đẩy xe lăn, Lục Hoặc ngã xuống từ trên xe lăn, nước mưa lập tức làm ướt quần áo của anh.

Lục Vinh Diệu cầm ô đứng một bên, trong tay anh ta cầm điện thoại của Lục Hoặc, ngay trước mặt anh, ném mạnh điện thoại xuống mặt đất.

Anh ta nói: “Hai người đưa nó lên xe, ông nội của tôi nói, cho dù nâng cũng phải nâng nó lên xe.”

“Vâng, đại thiếu gia.”

Nước mưa rơi trên mặt Lục Hoặc, anh nhìn chằm chằm điện thoại đã vỡ màn hình, ánh mắt tối đen, anh bò qua, duỗi tay muốn nhặt điện thoại lên.

Giây tiếp theo, giày của Lục Vinh Diệu trực tiếp đạp lên điện thoại, mũi chân hung hăng dẫm trên điện thoại di động, anh ta thấy Lục Hoặc bò trên mặt đất, biểu cảm ngưng đọng, anh ta cười mở miệng: “Còn không nâng người lên xe?”

Hai vệ sĩ tiến lên, “Đắc tội, Hoặc thiếu gia.”

Lục Hoặc giãy giụa, đầu của anh bị một trong hai vệ sĩ đè lại trên mặt đất.

Áo sơ mi trắng của thiếu niên quệt phải bùn trên mặt đất, bẩn, trong ánh mắt đen nhánh của anh mang theo sự tàn nhẫn, tay nắm thành quyền, giống con sói đang hấp hối giãy giụa.

Lục Hoặc bị đưa lên xe.

Anh ngồi ở ghế sau, cả người ướt đẫm, tóc mái trên trán vẫn luôn giọt nước.

Đôi mắt u ám của anh bị xuyên qua cửa sổ bị nước mưa xối đến mơ hồ, muốn nhìn chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất kia, xe chạy đi, mắt anh đỏ lên.