Chương 19

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng nhau trong phòng kín cách đây vài năm, tuy cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn ta. Đó là một loại mùi thơm ngào nhạt khi con người ta thường xuyên tiếp xúc với hoa dành dành và bị bám vào, lúc ấy cô cũng không để ở trong lòng, nhưng sau khi nghe được giọng nói cầu cứu của Trần Ánh Du, mùi hương đó đã trở thành manh mối duy nhất giúp cô tìm kiếm người kia.

Lâm Thiên Thiên mỉm cười rồi chỉ vào chậu cây dành dành đặt ở cửa, lúc này cô gái chợt nhận ra mọi chuyện.

"Xin lỗi……"

Khi Lâm Thiên Thiên mở miệng định nói tiếp, dưới gầm bàn Triệu Tây Tự nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay của cô, cô khẽ cau mày nhưng vẫn kiên quyết nói nốt câu cuối cùng.

"Xin hỏi tôi có thể đến ứng tuyển được không?"

"Cô?" Cô gái kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Thiên, sau khi quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, cô ấy bỗng nhiên cười ra tiếng, "Đương nhiên là có thể, nếu có cô tới hỗ trợ thì công việc của tôi cũng phần nào bớt vất vả hơn.”

"À, đúng rồi, chứng minh nhân dân của cô đâu? Cô điền vào mẫu đăng ký này đi rồi ngày mai đến nhận việc luôn.”

Cô gái dường như không có ý định phỏng vấn chính thức, nói xong cô lấy liền quay lại quầy lấy bút và giấy, Triệu Tây Tự mặt không biểu tình nhìn Lâm Thiên Thiên, anh ta thấy nụ cười trên mặt cô đã biến mất, và cô đang quay đầu nhìn anh ta.

"Lâm Thiên Thiên, không có chuyện trùng hợp như vậy đâu.”

“Em thì thấy chính là trùng hợp, cả một con phố chỉ có duy nhất nhà hàng này là trang trí hoa dành dành.”

"Được rồi, anh thấy em muốn chọc tức anh thì đúng hơn."

Cô gái lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được giấy và bút, cô ấy quay lại định đưa giấy bút cho Lâm Thiên Thiên thì lại thấy cô và Triệu Tây Tự đã đi tới.

"Xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo chứng minh thư." Lâm Thiên Thiên áy náy mỉm cười: "Ngày mai tôi sẽ quay lại vào giờ này, được không?"

Cô gái sửng sốt một chút, sau đó lập tức vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên là được.” Cô ấy đưa tay về phía Lâm Thiên Thiên và mỉm cười vui vẻ với cô: “Tôi tên Chu Thanh Thanh, nếu không có chuyện gì thì sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.”

Lâm Thiên Thiên thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống.

Không phải là do trước đây bộ dạng của cô quá khó coi, chỉ là bộ dạng đẹp mắt và bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Khi Lâm Thiên Thiên đưa chứng minh thư mà Triệu Tây Tự đã làm vào tay Chu Thanh Thanh, cô cảm thấy có chút lo lắng rằng đối phương sẽ nhìn ra vấn đề với mã số ID đó, tuy nhiên, nằm ngoài mong đợi của của cô, Chu Thanh Thanh chỉ liếc nhìn nó một cách chiếu lệ rồi trả lại cho cô, ngược lại là cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô một hồi lâu.

"Thì ra cô tên là Triệu Nhất Thiên..." Chu Thanh Thanh cảm thán nói: "Tôi muốn thỉnh giáo cô một chút, làm sao cô có thể xinh đẹp như vậy chứ, mắt này mũi này, còn có đôi môi này, quả thực giống như tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh vậy."

Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lúc, sau đó cô hơi cúi đầu và mỉm cười.

“Cô nói chuyện cũng dẻo miệng quá đấy, thật ra tôi thấy mình cũng chỉ bình thường mà thôi.”

Khi cô nói ra những lời như vậy, ngay cả Lâm Thiên Thiên cũng tự muốn đánh mình.

"Ồ, tôi nghĩ chắc là cô có hiểu lầm về hai từ bình thường rồi, cô mà bình thường thì tôi tính là gì cơ chứ? Chẳng lẽ gương mặt tôi chỉ là một miếng thịt dùng để thở, ăn và nhìn thôi sao?" Chu Thanh Thanh còn khoa trương lấy tay che ngực: "Đúng là người đẹp rất biết cách xát muối vào vết thương của những người bình thường như chúng tôi?”

Tinh thần cô ấy trầm xuống một hồi lâu, sau đó cô ấy mới dẫn Lâm Thiên Thiên đi giới thiệu một vòng nhà hàng, để giúp cô làm quen với vị trí trong nhà hàng.

Khi đi đến một lối vào cầu thang dẫn xuống dưới, cô ấy lộ ra biểu tình thần bí lên tiếng: "Ở đâu cô cũng có thể đi, chỉ có tầng hầm này, ngoại trừ quản lý cửa hàng thì không ai được đi xuống đâu đấy."

"Hả?" Gương mặt Lâm Thiên Thiên tràn đầy tò mò: "Ở dưới đó có rượu vang đỏ đắt tiền sao? Lỡ như khách cần rượu vang đỏ thì phải làm thế nào?"

Chu Thanh Thanh cười nói: “Khách đến đây ăn đa phần đều là học sinh trung học, bình thường bọn họ sẽ không gọi rượu vang đỏ, nếu có bạn nhỏ nào thật sự muốn uống rượu vang đỏ thì phía sau quầy tính tiền có để đấy, cô cứ trực tiếp đưa cho bọn họ là được.”