Chương 26

Tiểu Ngô vừa tìm kiếm bằng chứng trong siêu thị và đi ra, cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thứ mà Tần Sở đang cầm.

"Chủ nhiệm Tần, anh mua dâu tây à? Những quả dâu tây này thật đẹp, hương vị nhất định cũng rất ngọt ngào!"

Tần Sở nhìn hộp dâu tây trong tay, lại cảm thấy khó chịu vô cớ, sau đó anh dứt khoát đưa hộp dâu tây cho Tiểu Ngô.

"Hả?" Vẻ ngạc nhiên trên mặt Tiểu Ngô nhanh chóng chuyển sang vui mừng: "Anh cho tôi à?"

"Ừm."

Lâm Thiên Thiên vẫn còn đứng ở góc đường và nhìn rõ toàn bộ quá trình Tần Sở đưa dâu tây cho Tiểu Ngô.

Từ Dung Dung từ bên trong đi ra, Tiểu Ngô lại chia cho Từ Dung Dung một ít, dâu tây cũng chưa rửa, hai người liền đứng cùng một chỗ vừa ăn dâu tây vừa phân tích những thứ những thứ vừa tìm được, đợi sau khi phân tích xong, một hộp dâu tây cũng đã ăn xong.

Tiểu Ngô tiện tay ném chiếc hộp vào thùng rác ven đường.

Tần Sở từ đầu đến cuối đều không ăn một quả dâu tây nào.

Lâm Thiên Thiên tức giận cười nhạo anh, nhưng đối với kết quả này cô cũng không có gì cảm thấy quá kinh ngạc, bởi vì anh vốn chính là một người cố chấp như vậy.

Cô xách hai túi đồ trở về, còn chưa đi được hai bước thì đã nhìn thấy Triệu Tây Tự.

Anh ta đang đứng một mình bên vệ đường, trong bóng tối vẫn có thể thấy rõ điếu thuốc giữa những ngón tay anh ta, làn khói trắng quanh quẩn xung quanh càng làm cho dáng vẻ của anh ta trông có chút cô đơn và lẻ loi, Lâm Thiên Thiên suy nghĩ một chút, liền nhận ra có lẽ anh ta đã thiếu kiên nhẫn nên đã đi xuống đón cô.

Lâm Thiên Thiên tiến lên một bước và áy náy nói xin lỗi anh ta: "Xin lỗi, em đã hứa là hai mươi phút sau sẽ quay lại nhưng trên đường về đã xảy ra chuyện..."

Triệu Tây Tự không nói gì, vì vậy Lâm Thiên Thiên lại gọi anh ta một tiếng.

Triệu Tây Tự dường như đã tỉnh táo lại, anh ta khẽ gật đầu, và thở ra một làn khói thuốc: “Ừ, anh nhìn thấy rồi, quả thực là chuyện lớn.”

Ngay lúc Lâm Thiên Thiên đang định phản bác thì một luồng khói liền bay vào phổi cô làm cô ho sặc sụa.

Triệu Tây Tự cười nhạo một tiếng: "Nhìn anh này, anh lại quên mất rồi." Anh ta ấn điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh để dập tắt nó, sau đó là ném nó vào thùng rác.

Lâm Thiên Thiên cảm thấy anh ta cư xử có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không muốn nghĩ sâu xa anh ta kì lạ ở chỗ nào, cô mở điện thoại nhìn đồng hồ: "Cũng đã tám giờ rồi, anh ăn cơm chưa?"

“Còn chưa ăn đâu, đang đợi em làm mì xào cho anh ăn đây.”

“…Sao em lại không biết mình có thể nấu món này nhỉ?”

"Em khiêm tốn quá rồi đấy." Triệu Tây Tự cầm lấy một cái túi từ trong tay cô, nói một câu không đầu không đuôi: “Món ăn này khắp thiên hạ chỉ có một mình em có thể làm cho anh.”

Lâm Thiên Thiên cố gắng đưa tay chạm vào trán anh ta để xem có nóng không, nhưng Triệu Tây Tự đã nhanh chóng quay người bỏ đi, thấy Triệu Tây Tự đang có tâm sự, cô bước nhanh hơn và cố gắng theo kịp anh ta: “Em có mua cánh gà, anh thích cánh gà om hay kho với Coca?”

"Coca."

“Rau chân vịt hôm nay cũng rất tươi, anh muốn trộn hay xào?”

"Trộn."

“Còn có rau diếp cá, cũng trộn luôn sao?”

“...... Lâm Thiên Thiên, em cố ý đúng không, cmn anh ghét nhất là rau diếp cá.”

Lâm Thiên Thiên cười ra tiếng, cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Không phải anh nói muốn đưa cho em thứ gì sao?”

"Quên rồi."

"Sao anh có thể quên được chứ?"

"Anh thực sự quên rồi."

Triệu Tây Tự nghiêng đầu và né tránh ánh mắt của Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên cố chấp đưa tay tìm kiếm trong túi áo của anh ta, cuối cùng anh ta cũng không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh được nữa và bắt đầu chửi bới.

“Em đang sờ chỗ nào đấy, trước mặt bàn dân thiên hạ mà em còn dám trở trò lưu manh sao?”

***

Sau khi làm cơm xong, Lâm Thiên Thiên nhìn Triệu Tây Tự bất chấp hình tượng gặm một cái cánh gà đầy hăng say, còn cô thì chỉ có thể nhét vào miệng một bông cải xanh đã nấu chín đầy tẻ nhạt vô vị.

Cô vẫn không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ rất dễ cảm thấy buồn nôn, thậm chí ngay cả cơm trưa trong nhà hàng cũng mượn cớ giữ dáng để từ chối.

Sau bữa ăn, Lâm Thiên Thiên cuối cùng cũng nhận được thứ mà Triệu Tây Tự mang đến cho cô, là một thiết bị định vị hình cúc áo.

So với cái định vị trước đó thì cái định vị này càng thêm tinh vi và nhẹ hơn, hầu hết mọi người sẽ không thể nhìn thấy nó, Triệu Tây Tự còn nhờ một người bạn gắn thêm một thiết bị liên lạc nội bộ vào đó, chỉ cần cô ấn vào cái nút nhỏ bên trong, trong vòng phạm vi một km là có thể bắt được tín hiệu.

Lâm Thiên Thiên còn đang loay hoay với thiết bị nhỏ nhắn này liền nhìn thấy Triệu Tây Tự đã lấy ra một thứ khác.

Cô nhìn về phía Triệu Tây Tự, anh ta bình tĩnh nói: “Lúc trước anh có nhờ lão La tra vân tay và các thông tin khác về Trần Ánh Du.”

Triệu Tây Tự đưa đồ cho cô, thấy cô lật xem cẩn thận, bỗng nhiên anh ta nhẹ giọng nói: "Em biết không, ban biên tập của tạp chí IA thậm chí cũng không nhớ rõ có một người như vậy."

Cả người Lâm Thiên Thiên chợt trở nên cứng đờ.

"Nhân viên thay đổi nhiều đợt, văn phòng cũng thay đổi nhiều chủ sở hữu, bạn anh vất vả lắm mới có thể tìm thấy chiếc cốc cô ấy đã từng dùng trong phòng lưu trữ lâu ngày không có ai quét dọn và mới lấy được dấu vân tay duy nhất này.”