Chương 29

Giữa tiếng hò reo của các học sinh cấp ba, cậu ta đột nhiên mỉm cười với Lâm Thiên Thiên.

“Chị Nhất thiên.” Cậu ta vén mái tóc màu cà phê bên tai mình lên để lộ vành tai của mình dưới ánh mắt Lâm Thiên Thiên: “Chị xem, em xỏ lỗ tai rồi.”

"Ừm.” Lâm Thiên Thiên gật đầu, không hiểu cậu ta muốn biểu đạt điều gì.

Chu Vân Thâm giống như muốn nói chuyện quan trọng gì đó, cậu ta bước về phía cô hai bước và lặp lại lần nữa: "Chị Nhất Thiên, nhìn lỗ tai mới xỏ khuyên của em này."

Lâm Thiên Thiên không thể không nghiêm túc nhìn về phía vành tai của cậu ta, mới phát hiện ra dái tai trắng nõn mềm mại của thiếu niên có thêm một chiếc khuyên tai bằng bạc, sau vành tai còn thấp thoáng có một bóng đen, nhìn kỹ thì thấy đó là một hình xăm.

“Thiên.”

Khi Lâm Thiên Thiên nhìn rõ chữ đó, các học sinh trung học xung quanh cũng nhìn rõ hình xăm, tiếng reo hò bỗng trở nên càng to hơn.

Lâm Thiên Thiên vẫn giữ vẻ mặt hơi sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Chu Vân Thâm đã xõa tóc xuống che dái tai lại, cậu ta lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lâm Thiên Thiên một lúc, đột nhiên mỉm cười đầy hài lòng, rồi sau đó quay người mở cửa và chạy ra ngoài.

Những học sinh trung học quen biết cậu ta cũng đập tiền lên quầy và nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Thiên Thiên nhìn theo bóng lưng bọn họ một lúc mới nhận ra mình vừa được một học sinh trung học tỏ tình, sau khi suy nghĩ cẩn thận, khóe môi của cô khẽ cong lên, cô thở ra một hơi, và bắt đầu đếm tiền trên quầy.

Một đứa trẻ rất dễ thương, cậu ta thích Triệu Nhất Thiên.

Nhưng đáng tiếc Triệu Nhất thiên chỉ là ảo ảnh giả tạo.

Thứ cậu ta thích là khuôn mặt của Triệu Nhất Thiên, nhưng khuôn mặt của Triệu Nhất Thiên vốn dĩ không tồn tại trên đời.

Vậy nên cũng không có Triệu Nhất Thiên nào cả.

Lâm Thiên Thiên đếm tiền kĩ càng, đang định cất đi thì khi cô ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy có mấy người đang ngồi bên cửa sổ đối diện với mình, là Tần Sở, Từ Dung Dung, Tiểu Ngô cùng hai người đàn ông không rõ danh tính, có lẽ cũng là người của cục cảnh sát.

Lâm Thiên Thiên vừa mới đi ra vào giữa ca của Chu Thanh Thanh nên cô cũng không biết bọn họ đã đến nhà hàng từ khi nào.

Mấy người đang yên lặng dùng bữa, chỉ có Từ Dung Dung một tay ôm cằm và đang cười nửa miệng nhìn cô.

Lâm Thiên Thiên há miệng và nhìn Tần Sở, một khuôn mặt vô cảm đầy lý trí, thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh thêm một cái nào. Với thân phận hiện tại của cô, đột nhiên đưa mắt nhìn anh thì có vẻ không phù hợp cho lắm.

Mấy người buông dao nĩa xuống, Từ Dung Dung vừa móc ví tiền ra tính tiền vừa chép miệng nói: "Lát nữa trở về nhớ trả lại tiền cho tôi đấy, tiền lương tháng này còn chưa phát, tôi sắp trụ không nổi nữa rồi.”

“Nhìn cô kìa, chúng ta đại diện cho hình tượng của đội trinh sát hình sự thành phố Tứ Xuyên, cô thật keo kiệt.”

"Được rồi, anh hào phóng nhất, vậy anh trả tiền đi.”

"Không, không, tôi quên mang theo ví rồi.”

Lâm Thiên Thiên mỉm cười: "Trong cửa hàng chúng tôi có thể thanh toán qua wechat.”

"Không, không, tôi cũng không có WeChat."

"..."

Từ Dung Dung cuối cùng cũng nhịn không được liền đẩy mấy người bọn họ ra xa: “Các người mới là mất mặt đấy, được rồi, mau tránh ra hết cho tôi.”

Lâm Thiên Thiên nhận tiền từ Từ Dung Dung và nhìn họ mở cửa bước ra ngoài.

Tần Sở không nhúc nhích, nhưng khi Lâm Thiên Thiên cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, cô lại nghe thấy anh trầm giọng hỏi: “Cậu ta mười bốn tuổi à?”

Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lúc: "Ý anh là Chu Vân Thâm à? Cậu ấy... sắp mười tám rồi."

Tần Sở gật đầu, lúc này mới đẩy cửa kính rời đi:

“Vậy thì không thể cấu thành tội lạm dụng tìиɧ ɖu͙© trẻ em.”