Chương 5

“Biện pháp gì?” Giọng nói của Tần Sở khàn đến nỗi anh thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

Lâm Thiên Thiên bật cười, Tần Sở theo bản năng lại cau mày, sau đó anh nghe thấy cô chậm rãi nói tiếp: “Hắn ta đăng ký tài khoản mukbang cho em trên mạng và bắt em ngồi ăn cho tất cả cư dân mạng xem. Nếu em không cười nổi, hắn ta nói hắn ta sẽ gϊếŧ em ngay lập tức. Em nghĩ chắc hắn ta có vấn đề về tâm thần, bởi vì người bình thường sẽ không ai nghĩ ra cách như vậy cả, anh có biết tại sao em ăn trước mặt nhiều cư dân mạng như vậy mà không bao giờ dám lên tiếng nhờ giúp đỡ không?”

Đèn xanh đã bật sáng, nhưng Tần Sở hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng anh cũng nhấn ga: "Tại sao?"

"Bởi vì khi em đang ăn những thứ đó, hắn ta lúc nào cũng đều cầm một sợi dây gai và một con dao đứng bên cạnh em.”

***

Lúc trở lại chỗ Tần Sở thì đã là đêm khuya, cả hành lang yên tĩnh không một tiếng động.

Lâm Thiên Thiên túm chặt vạt áo tây trang đang khoác trên vai, nhìn chỗ ở quen thuộc, tâm tình của cô mới có thể thả lỏng một chút.

"Ah!"

Theo tiếng thét chói tai của cô, đèn hành lang từ lầu một đến lầu năm tất cả đều sáng lên. Tần Sở nghiêng mặt nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt cô đã sớm khóc đến đỏ lên, ánh đèn chiếu xuống đôi mắt màu đen sáng lấp lánh trông giống hệt như các bộ sưu tập bảo thạch quý giá nhất mà anh nhìn thấy ở viện bảo tàng. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh đèn sáng ngời, giống như đã lâu không được nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nụ cười trên khóe môi cô cũng càng lúc càng sâu.

“Những chiếc đèn này vẫn có kiểu dáng giống hệt như năm năm trước, một chiếc cũng không thay.”

Tần Sở gật đầu, ban đầu anh muốn nhắc nhở cô rằng cô không nên chơi như thế này vào lúc này bởi vì nó sẽ làm phiền giấc ngủ của các cư dân khác, nhưng những lời này cứ trằn trọc ở cổ họng anh một lúc lâu rồi anh vẫn quyết định nuốt nó trở lại vào trong bụng.

“Đồ đạc của em vẫn còn.” Anh bất động thanh sắc ấn nút thang máy: “Những thứ cần thiết khác có thể nói cho anh biết để anh đi mua.”

Thang máy phát ra một tiếng "Đinh" mở cửa, và lại "Đinh" một tiếng đóng cửa lại và từ từ đi lên.

Hai người bước ra khỏi cửa thang máy, lúc Tần Sở lấy chìa khóa ra mở cửa, Lâm Thiên Thiên đột nhiên hỏi: "Vậy tối nay anh ngủ với em sao? Nhìn mặt của em xem, tối nay anh có dám ra tay làm những gì anh từng làm với em vào năm năm trước không? Anh còn dám ôm em ngủ luôn à?”

Tần Sở chợt khựng lại một lát, sau đó anh cúi đầu tiếp tục tìm kiếm lỗ khóa, để mặc cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

“Nếu anh không dám thì tối nay em ngủ trên sô pha cũng được, dù sao năm năm nay em cũng đã quen với việc không có giường ngủ rồi.”

Chìa khóa được cắm chắc chắn vào lỗ khóa, một chuyển động vặn nhẹ nhàng dứt khoát, Lâm Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng thì Tần Sở đã nắm lấy cánh tay cô và kéo cô vào cửa, lưng cô đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo, nhưng l*иg ngực cô lại bị nhiệt độ cơ thể quen thuộc ủi lên, một tay Tần Sở nâng cằm cô, còn tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve tai và má cô.

Cảm giác ấm áp và ẩm ướt dần dần xâm chiếm từ giữa đôi môi, mang theo sự cường ngạnh và khó có thể cưỡng lại hệt như năm năm trước. Anh hôn cô rất nghiêm túc và mãnh liệt, như muốn hôn đi hoàn toàn sự run rẩy và bất an trong lòng cô.

Trong phòng tràn ngập sự ấm áp, Lâm Thiên Thiên bị hôn đến mức cảm thấy khó thở nhưng vẫn không muốn dừng lại.

Giống như từ trong nụ hôn này cô có thể tìm lại được thứ gì đó giống như năm năm trước, cô không có thời gian để suy nghĩ rõ ràng, bởi vì Tần Sở cuối cùng cũng dừng lại.

Anh cúi đầu áp trán mình vào trán cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào má cô như những đợt sóng vỗ vào bãi biển đêm cô đơn.

"Chắc là em đã quên anh từng ngủ bên cạnh thi thể rồi đúng không, mặc kệ em biến thành cái dạng gì thì em vẫn không thể hù dọa được anh."

“Bụp” một tiếng, ánh sáng trắng như tuyết lập tức được bật lên chiếu sáng cả căn phòng, khóe môi Lâm Thiên Thiên không khỏi cong lên, hai mắt cô cũng cảm thấy chói lóa vô cùng.

“Em coi như là anh đang kiếm cớ để ngủ với em đấy nhé.”

Tần Sở đặt cô ngồi xuống ghế sofa rồi đi vào phòng tìm quần áo cho cô thay. Lâm Thiên Thiên lo lắng sờ sờ chiếc cằm độn của mình, trên mặt cô không nhịn được nở nụ cười, cô đưa mắt đánh giá cách bài trí đơn giản chung quanh, cô đã biết từ lâu Tần Sở là một người cực kỳ nhàm chán, cô biết điều đó ngay từ lần đầu tiên họ ở bên nhau, nhưng chỉ là cô không ngờ rằng 5 năm sau ngay cả mùi vị con người trên người anh cũng không còn.

Với kiểu trang trí này, nếu nói rằng chưa từng có ai sống ở đây thì đa phần mọi người đều sẽ tin.