Sinh non (3)

Lục Nhất Minh phát hiện hành động nhỏ này của tôi, liền chạy vội lại nắm chặt bàn tay run rẩy đang đưa lên. Và nhìn sâu vào mắt tôi anh hiểu tôi đang muốn nói gì nhưng anh đã cương quyết:

“Bác sĩ, xin ông bằng mọi giá nào cũng phải cứu được vợ tôi.”

“Không!” Tôi lắc đầu, bật khóc nức nở. “Đừng làm vậy! Hãy cứu lấy đứa trẻ!”

Nghe giọng anh đau đớn mà dứt khoát vang lên, tay tôi lại lần nữa nắm chặt như cầu xin anh hãy mau chóng thay đổi quyết định ấy. Lục Nhất Minh khẽ mỉm cười, một giọt nước mắt lại lăn dài trên má, môi khẽ hôn lên tay tôi, anh thì thầm bằng chất giọng khàn khàn và trầm ấm:

“Anh chỉ cần em, suốt đời anh chỉ cần em. Con còn có thể có lại nhưng mất đi em rồi, anh không tìm lại niềm hạnh phúc khó khăn lắm mới có được. Anh sẽ luôn bước về phía em vì vậy… xin em… Xin em đừng bỏ chạy, đừng bỏ anh lại một mình!”

Từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai, khoé mắt tôi ầng ậc nước, những giọt pha lê lấp lánh và nóng hổi nhẹ lăn xuống mang tai, thấm vào tóc ướt nhẹp. Tôi nhắm lại đôi mắt mà thầm khấn trời khấn Phật.

"Lạy trời lạy Phật! Điều con hằng mong muốn đã thấy rồi, con đã có tất cả, chồng con yêu con, anh ấy rất yêu con. Con chỉ cần ôm chặt điều này thì có thể nhắm mắt nhưng xin hãy mở lối cho đứa nhỏ bé bỏng của chúng con được nhìn thấy mặt trời. Nó sẽ thay con hưởng trọn tình yêu này. Xin hãy ban cho con phúc lành nhỏ nhoi này và cứu lấy nó.”

Lời cầu nguyện kết thúc cũng là lúc cánh tay tôi buông thõng, mắt nhắm nghiền như không còn đủ sức nhìn bất cứ cái gì nữa…

Tôi… rất mệt… chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ dài này mà thôi!

…***…

Bên ngoài cửa phòng cấp cứu…

Người trợ lý mặc vest đen đi trước làm nhiệm vụ dẫn đường. Sau khi băng qua một dãy hành lang dài, người đàn ông dừng lại rồi cung kính nói với ông lão chống gậy theo sau:

“Lão gia, thiếu phu nhân và cậu chủ đang ở bên trong ạ!”

Ông lão ngước mắt nhìn lên cửa phòng cấp cứu hẵng còn sáng đèn, khàn giọng hỏi:

“Thì ra… con dâu và cháu nội ta đang ở đây à?”

Đúng vậy, người ngoài cửa chính là Lục lão gia, chủ tịch đương nhiệm của Lục thị.

Kể từ ngày gặp Lam Khanh ở buổi tiệc, sức khỏe trong người ông giảm sút đi trông thấy. Từ một ông lão đi lại nhanh nhẹn giờ đây sau một trận đột quỵ đột ngột, đi lại thường ngày có phần khó khăn đối với ông. Tuy không đến mức phải có người dìu, nhưng ông không thích phải chống gậy để đi lại như thế này.

“Vâng, họ đều đang ở đây. Lão gia định trách phạt thiếu phu nhân vì đã che giấu thân thế của đứa nhỏ?” Người đàn ông vẫn giữ thái độ cung kính nói.

Ông lão chống gậy lại gần hơn cửa phòng cấp cứu, trên môi là nụ cười cay đắng.

“Sao ta phải làm thế? Ta thương nó không hết sao nỡ trách phạt cho được.”

“Vâng?”

Người trợ lý hết sức ngạc nhiên khi chứng kiến ông lão cư xử nhẹ nhàng như vậy. Bởi nhìn thế nào cũng thấy thật không giống tác phong thường ngày của chủ tịch. Vì ông được biết, chỉ cần cấp dưới phạm phải một lỗi nhỏ là chủ tịch nhất quyết không cho người đó ở lại công ty, mặc kệ trược đây người ta có làm tốt tới cỡ nào. Nhưng đây thì…

Có lẽ trong mắt lão gia, Lam Khanh có chút đặc biệt. Không lẽ vì cô đã từng cứu ông ấy nên mới vậy sao?

Và, quả nhiên là thế…

Lục lão gia thở dài tiếc hận.

“Với lại, sau khi biết con bé đang mang thai, lại đang trong kỳ sinh nở không biết sống chết thế nào… Ta thương con bé nhiều hơn là trách phạt thì sao có thể trách nó? Lam Khanh, trải qua bao nhiêu chuyện và để được như bây giờ… cũng không dễ dàng gì.”

“Chủ tịch!” Từ đằng xa nhìn thấy ông lão đi đến cùng người trợ lý, An gấp gáp nhanh chân chạy lại gần và chào hỏi.

Ông cụ thoáng một cái chau mày khi thấy An xuất hiện, sau đấy nghiêm giọng chất vấn:

“An? Phải rồi, con trai ta ở đây thì tất nhiên cậu cũng ở đây, không có gì lạ cả. Chỉ là… giờ chưa phải lúc ta hỏi tội cậu. Đợi khi nào xong chuyện, đến gặp ta một mình nghe rõ chưa?”

An cúi gập người, run giọng đáp:

“Vâng cháu đã biết.”

Biết là thể nào sẽ có ngày này, An không biện hộ cũng không cố gắng giải thích. Tất cả những việc cậu làm đều nghe theo chỉ đạo từ cấp trên trực tiếp là Lục Nhất Minh. Vì thế dù có bị chủ tịch lớn giọng quở trách, cậu cũng không một lời oán thán.

Nhưng lúc nhìn lên thấy gương mặt bình thản của ông cụ như đã biết hết tất cả mọi chuyện, An rơi vào trầm tư.

“Chủ tịch sao lại ở đây? Ông ấy đã biết những chuyện gì rồi?”

Như biết trong đầu An nghĩ gì, ông cụ sẵng giọng:

“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, ta cho phép.”

“Dạ, cháu không có gan đoán tâm ý của chủ tịch.”

“Ha! Cậu trái lời ta làm theo lời thằng Minh, vậy mà còn dám nói không dám?”

Cậu cúi đầu nhìn mũi giày dưới chân. “Cháu không ý che giấu trước mặt chủ tịch. Cháu chỉ muốn hỏi, chủ tịch đã biết đến đâu thôi. Còn lại những thứ khác, cháu thật sự không có gan hỏi.”

"Thôi vậy… " Ông cụ dừng lại chốc lát rồi thở dài. “Cậu thắc mắc ta đã biết những gì hả? Nếu ta nói ta biết hết, vậy cậu nghĩ sao?”