Chương 3: Cứu người

Đến khi chia phòng ở, tới lượt Du Tâm, cô xin phép bác trưởng thôn Thạch Lý một câu ý muốn ở phòng bên cạnh với hai người, thấy thế bác Lý không từ chối.Thế cô ở một căn phòng cạnh bác Lý, bác Mai nằm ngay ở tầng hai cuối hàng lang. Sau khi cô nhận được phòng liền dọn vào để sắp xếp lại đồ đạc.

Bước vào, cô thấy được phòng không quá rộng nhưng đầy đủ các phòng, một phòng bếp, một phòng khách, một phòng ngủ. Đi đến phòng khách, phòng chiếm đến hơn nửa diện tích của cả căn phòng, có bộ sofa và một chiếc tivi nhỏ trên kệ bàn ở phía trước, phía sau có bộ bàn ghế làm việc có một giá sách.

Cô đi qua mở cửa phòng ngủ, tiến vào. Phòng ngủ nhìn rất sạch, phía trước có chiếc giường cỡ vừa bên cạnh có một chiếc tủ đồ. Trong phòng còn có phòng tắm vệ sinh riêng, tuy phòng không rộng nhưng hiện tại đối với cuộc sống như thế này thì đã ổn.

Cô sắp xếp lại đồ dùng trong túi đồ ra, sửa sang lại một bày trí trong phòng.

Dọn dẹp xong thì trời đã rạng sáng, hiện tại thời gian còn gần một tiếng nữa là hết thời hạn nhiệm vụ. Lúc này con mèo xám kia xuất hiện nói với cô một câu :

- Chủ nhân, nhân vật chính đã xuất hiện, chủ nhân còn năm mươi phút nữa để hoàn thành nhiệm vụ.

Năm mươi phút, cô bước ra khỏi phòng ở bước xuống tầng đi về hướng phía sau chung cư. Nhìn xuống lối mòn dưới chân, lối mòn cũ không có bất kì dấu vết nào, cô bước theo lối mòn đó.

Cô đi sâu vào trong, đi đến khoảng gần hai trăm mét thì thấy được một toà nhà hai tầng cũ kĩ, nhìn thấy là biết đã bỏ hoang rất lâu rồi.

Trần Du Tâm bước tới gần đi vào cửa thì thấy được có vài chiếc xe đậu ở đây, xe ô tô dừng được ở đây có nghĩa là còn có đường vào được nơi này. Cô nhìn xung quanh thấy không có ai, lén bước vào trong.

Đi lại gần mấy chiếc xe kia nhìn thoáng lên trên tầng hai, phía trên có thể thấy được ánh đèn nhấp nháy cùng vài tiếng nói chuyện với nhau.

Sau đó cô nghe được một tiếng đánh nhau, tiếp đó là một trận đánh nhau đầy tiếng kêu đau ở phía trên. Sau một loạt tiếng đánh nhau lại dừng lại không còn nghe đánh nhau nữa thì ngay sau đó nghe được liên tiếp tiếng súng.

Là súng giảm thanh nhưng cô vẫn nghe rõ ràng, trước đó cô nhận nhiệm vụ cứu người bị đạn bắn trúng.

Ngay lúc này cô đang đứng bên cạnh cầu thang để lên tầng thì nghe được tiếng bước chân phía sau lưng. Cô chưa kịp phản ứng thì trên vùng bụng có một vật chạm vào, cô sởn tóc gáy.

Đằng sau lưng cô, có một họng súng dí sát trên vùng bụng cô, người đàn ông có giọng khàn khàn lên tiếng :

- Cô là ai?

Cô hoảng lên, muốn quay lưng lại nhưng họng súng lại dí sát hơn, người đàn ông lại khàn giọng cảnh cáo :

- Đứng yên, nếu dám động tôi sẽ bắn.

Nghe xong cô chỉ biết lắp bắp nói :

- Anh .. anh gì ơi, tôi.. tôi vừa.. vừa mới chuyển tới ở.. ở đây tôi không biết gì cả, muốn đi xung quanh tìm hiểu chút thôi, anh.. anh tha cho tôi đi.

Cô còn định nói nữa nhưng cảm nhận được trên bụng được thả lỏng mà trên vai cô có cái gì được nặng đè xuống. Ôi, ngất người này ngất sỉu rồi. Cô đỡ anh rồi cô quay người lại nhìn người đang dựa trên người cô.

Nhìn người đàn ông bỏ qua khuôn mặt đang tái đi thì là một khuôn mặt vô dục vô cầu rất đẹp. Người đàn ông khoảng hai mươi hai mốt tuổi nhìn còn rất trẻ nhưng có dáng người cao phải hơn mét tám lăm mà nguyên chủ chỉ mét sáu bảy, chênh lệnh đến gần một cái đầu.

Nhìn người anh hạ xuống thấp tựa trên vai cô, cô còn định cảm thán nữa nhưng con mèo hệ thống xuất hiện chen vào nói :

- Chủ nhân thời gian còn mười phút cuối, vết thương do đạn nằm ở phía trên vai trái, cần được xử lý ngay.

- Hả, được.. được, xử lý ngay đây.

Nhìn qua vết thương trên vai, trời sâu thế làm sao làm. Đang thắc mắc thì trước mặt xuất hiện một hộp cứu thương, cô nhìn qua rồi mở ra.

Trong hộp có thuốc vào dụng cụ đầy đủ để sơ cứu vết thương. Cô liền cầm lấy xử lý qua vết thương rồi lấy viên đạn ra, bỏ vào một túi ni lông cất trong hộp cứu thương.

Xong việc cô lấy băng gạc quấn quanh vết thương lại. Nhìn xuống cơ bụng của anh cô còn định sờ một cái, tay đưa ra được nửa đường lại bị nắm lại, giọng anh khàn khàn cảnh cáo :

- Cô muốn làm gì?

- A, anh.. anh tỉnh rồi.

Cô thấy anh tỉnh rồi thì hơi xấu hổ, làm việc xấu bị bắt gặp cô hơi chột dạ, còn định nói tiếp lại thấy anh ngất đi.

Lại ngất nữa rồi, cô cất đi hộp cứu thương rồi tiện tay bỏ súng luôn vào túi áo của cô rồi đỡ anh đi về phòng cô. Vốn dĩ muốn bỏ mặc anh ở đây nhưng tay chạm vào trán anh thì thấy rất nóng.

Nếu cứu anh một lần rồi mà bỏ mặc ở đây sợ rằng nhóm người ở trên sẽ biết có người cứu anh rồi bỏ đi rồi sẽ tìm ra người đó để diệt khẩu.