Chương 4

Đông Minh nhéo góc áo không muốn đi.

Mười năm trước, Đông Minh là trưởng nhóm nhạc kiêm ca sĩ chính của một trong những nhóm nhạc nam hay nhất Trung Quốc. Anh ta còn trẻ đẹp tương lai tươi sáng. Nhưng ngày tận thế buông xuống, trật tự thế giới sụp đổ ngay lập tức. Đông Minh không có đầu óc nhanh nhạy, cũng không có được di năng gì. Những người như anh ta chỉ có thể làm những công việc thấp kém nhất và kiếm được những vật tư sinh hoạt phế phẩm nhất, mỗi ngày đều phải ngưỡng mộ những dị năng giả kia.

Thời gian trôi đi công việc trình độ thấp đã khiến Đông Minh không còn hào nhoáng như trên sân khấu mà chỉ rụt rè và hèn nhát như một con chuột.

Đông Minh nuốt nước miếng, giọng nói như muỗi: "...Có thể, có thể không đi được không? Ở đây anh có thể nghe thấy, tôi, tôi thính giác rất tốt."

Phương Hữu Tài thính giác có tổn hại, Đông Minh nói chuyện nhỏ giọng, vẻ mặt khó xử khiến Phương Hữu Tài rất khó chịu.

"Quên đi." Phương Hữu Tài thở dài, "Ngay từ đầu tôi cũng không nên mong đợi loại phế vật như cậu."

Phương Hữu Tài đứng dậy và đi về phía phòng ngủ.

Hành động của anh đã tác động đến dây thần kinh của cả hai người.

Một người là Đông Minh đang bồn chồn trên ghế sofa.

Người còn lại là Lan Tích dưới gầm giường trong phòng ngủ.

Lam Tích nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, tóc gáy dựng đứng.

Dù biết người này đến kiểm tra cậu bé trên giường nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng.

Phương Hữu Tài bước đến bên mép giường rồi dừng lại, Lan Tích nhìn chằm chằm đôi ủng quân đội kia, hai tay nắm chặt vạt áo.



Ánh sáng trong phòng khá tối nên Phương Hữu Tài, bật đèn pin chiếu vào mắt cậu bé, tập trung vào mắt, thậm chí còn nhấc mí mắt của cậu bé lên chiếu ánh sáng mạnh vào mắt cậu bé một lúc lâu để quan sát đồng tử biến hóa.

Hầu hết người bình thường sẽ cảm thấy khó chịu khi mắt tiếp xúc với ánh sáng mạnh.

Nhưng cậu bé giống như một người thực vật không hề biết gì. Đôi mắt xanh lục của cậu trông giống như thủy tinh khi được chiếu sáng bởi ánh sáng mạnh. Chúng mỏng manh, yếu ớt và có một vẻ đẹp vô hồn.

Không có gì bất thường.

Phương Hữu Tài thu tay lại, đèn pin quét qua mặt đất.

Đột nhiên, Phương Hữu Tài dừng lại, ánh đèn pin di chuyển trở lại mặt đất nơi anh đang đứng.

Trên mặt đất bụi bặm rất dày, ngoại trừ mấy dấu chân rõ ràng, còn có một vết lớn giống như bị giẻ lau cọ qua.

Dấu vết này khiến lớp bụi trên mặt đất này có độ dày khác với những nơi khác, như thể… có ai đó lăn từ mép giường xuống đáy giường.

Phương Hữu Tài nheo mắt lại.



Khoảnh khắc chùm ánh sáng mạnh chiếu xuống mặt đất không nhúc nhích, sợi dây căng thẳng trong đầu Lan Tích đột nhiên đứt gãy.

Bị phát hiện rồi!

Những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu cậu, cuối cùng dừng lại:

Trốn!

Lan Tích làm ra quyết định dứt khoát, lăn về phía bên kia giường.

Ngay khi eo và bụng cậu tác dụng lực, một cánh tay thép liền quấn quanh eo cậu.

"Cánh tay thép" không phải là một tính từ hình dung.

Nó thực sự là một cánh tay làm bằng thép.

Lan Tích: "!"

Lan Tích cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích, cánh tay tay ôm lấy cậu từng chút một kéo cậu ra khỏi gầm giường.

Phương Hữu Tài không hề kiềm chế sức lực của mình trong quá trình kéo, đầu Lan Tích vô tình va vào ván giường, cậu ngây người trong vài giây.

Khi Lan Tích tỉnh lại, cậu đã bị Phương Hữu Tài treo lơ lửng trên không, một tay quàng qua cổ.

Phương Hữu Tài nhếch mép cười nham hiểm, giơ tay cầm đèn pin lên chỉ vào Lan Tích, "Không ngờ dưới gầm giường lại có người trốn, hơn nữa còn là một tiểu mỹ nhân."

Lan Tích quay đầu lại để tránh ánh sáng chói chiếu trực tiếp, cánh tay sắt quanh cổ cậu đột nhiên siết chặt lại, Lan Tích buộc phải ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ, giống như một con thú nhỏ sắp chết phát ra một tiếng rên, cầu người thương xót.

Phương Hữu Tài dù bận vẫn có thể ung dung, giống như đang chơi một món đồ chơi tinh xảo lại xinh đẹp, đôi tay thép lúc thì siết chặt lúc lại thả lỏng, vui sướиɠ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Lan Tích.

Nhìn bộ dáng gần chết của mỹ nhân, cũng là một việc rất thú vị.

Cảm xúc của Lan Tích không mấy dễ chịu. Cổ cậu đau đến mức toàn bộ khuôn mặt lúc đầu đỏ bừng, sau đó chuyển sang màu tím do thiếu oxy. Tiếng kêu "ư ưm" từ trong miệng ngày càng yếu dần cho đến khi cậu sắp không còn nghe được nữa.

Hức, cậu sắp, cậu sắp chết, cậu sắp chết, cậu sắp chết...…

Bàn tay nắm cánh tay thép của Lan Tích yếu ớt buông xuống, lông mi cậu dính chặt những giọt nước mắt sinh lý tràn ra.

Đúng lúc này, hai tia sáng xanh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của Lan Tích——

Đó là đôi mắt của cậu nhóc tóc bạc.

Đôi mắt xanh vô hồn trong bóng đêm đó trông giống như con thú đang lẳng lặng ngủ đông.

Không chớp mắt, mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lan Tích, trông giống như một bông hoa hải đường bị nước mưa đánh héo.

Tác giả có lời muốn nói:

Công trưởng thành, cơ thể nhỏ là có nguyên nhân.