Chương 40: Chạy

"Các ngươi trông nhàn nhã nhỉ?" không lo ngại gì à, Liêm Sinh nhướn mày nhìn hai người đang ân ái trước mắt hắn này. Thật chướng mắt.

"Thế ngươi muốn làm sao mới chịu cho bọn ta đi?." Bạch Truy Thiên khoanh tay nhìn hai kẻ trước sau này.

Hai đánh một, không công bằng nha.

"Để người này lại ta có thể cho ngươi đi." Liêm Sinh chỉ tay vào Tố Liên nói.

"Nằm mơ." Bạch Truy Thiên lạnh giọng đáp, dám mơ tưởng sen nhà hắn? Mơ cũng thật đẹp!

"Thế đành bắt hai ngươi ở lại chơi với ta vài hôm." Liêm Sinh ra hiệu cho Tiểu Đô tiến hành vây bắt con mồi đã dâng tới miệng này.

"Để coi ngươi có bản lãnh đó không đã." Bạch Truy Thiên dặn dò sen nhỏ núp một bên, bản thân chuẩn bị ứng chiến.

Hô một tiếng phát động, hai người Liêm Sinh Tiểu Đô cùng lao vào Bạch Truy Thiên, hai bên xuất chưởng công kích.

Bạch Truy Thiên đẩy Tố Liên sang một bên nhanh nhẹn lách người tránh đòn hiểm, rút kiếm trên hông chém về phía cả hai người. Trong lúc Liêm Sinh tung chiêu nháy mắt nhìn Tiểu Đô một cái hiểu ý hắn ta Tiểu Đô chuyển mục tiêu sang Tố Liên. Hoàng đế Tấn Triều quan tâm người này như vậy nếu bắt được người này thì lo gì không tóm được hắn nữa?

Lúc gần chạm tới người y, Bạch Truy Thiên phóng tới đá một phát vào lưng Tiểu Đô song song đó xoay người một cú đỡ đòn đánh từ Liêm Sinh phía sau, động tác trôi chảy thuần thục.

Tố Liên một bên sợ làm liên lụy liền chạy núp sau một cái cây to, chỉ lộ ra cái đầu đen nhỏ nhìn trộm tình hỉnh. Biết làm sao được, y chỉ là hoa sen yếu ớt thôi.

Bạch Truy Thiên vừa phải lo bảo hộ sen nhỏ vừa một lúc đánh với hai người rất nhanh rơi vào thế hạ phong. Lúc này từ phía xa tiếng xé gió kéo đến, Liêm Sinh đang đánh nghe được tiếng này lập tức nhảy người lui ra phía sau, tức khắc cung tên từ bốn phương bay đến lao vào chỗ hắn ta vừa đứng.



Hai người Tô Khiết cùng Tống Lương đi đến giúp đỡ, thế trận lập tức đảo ngược.

"Bệ hạ, dẫn người đi trước ta cùng Tống Lương ở lại cầm chân bọn họ." Tô Khiết vung thương ra chuẩn bị làm một cuộc chiến hoành tráng.

"Làm phiền người." Bạch Truy Thiên cũng không cản, chạy lại chỗ Tố Liên bế người vào lòng dùng khinh công đi mất.

"Tưởng chỗ chúng ta là nơi nào? Muốn đến thì đến đi thì đi?." Liêm Sinh nói bằng giọng điệu tức giận, ra hiệu Tiểu Đô đuổi theo hai người họ một mình hắn ta sẽ ở lại đấu với đám này.

Tiểu Đô định đuổi theo lại bị Tống Lương chặn đường, kiếm vung đến muốn lấy đầu hắn. Hai người rất nhanh đã đấu đá.

Liêm Sinh chậc một cái, định tự mình giải quyết lại bị Tô Khiết vung trường thương cản đường: "Qua ta trước đã."

"Hừ." Hai người lao vào nhau, đấm đá không ngừng. Tiếng binh khí va chạm vang lên khiến chim chóc xung quanh hoảng sợ bay đi mất.

Tố Liên được Bạch Truy Thiên ôm vào lòng dùng khinh công bay một quãng đường liền thấy không ổn, có chút nhứt đầu chóng mặt còn khát khô.

Thấy sen nhỏ khó chịu hắn dừng lại, hỏi y có sao không.

"Không sao, có chút chóng mặt với khát thôi." Tố Liên lắc đầu nhỏ, mẹt mỏi tựa vào vai hắn.

Bạch Truy Thiên đoán có vẻ sen nhỏ thiếu nước, nhìn xung quanh một vòng gần đấy có một cái hồ nhỏ tuy không sâu nhưng nước lại rất trong mát.

Hắn ôm người qua đấy muốn lấy chút nước cho y uống, không ngờ người trong ngực thấy nước như thấy nhà bùm một tiếng nhảy đùng vào hồ làm hắn giật cả mình muốn nhảy theo. Chợt nhớ ra sen nhỏ là sen trong đầm có lẽ lâu ngày không được ngâm nước sẽ khó chịu.



Chờ một lúc, bọt nước nhỏ phía trên hồ nổ lộp bộp. Thiếu niên với mái tóc đen dài, y phục trắng ngoi lên mặt hồ tạo từng rẽ sóng nhỏ phía trên. Đôi mắt đen láy long lanh do ngập nước, cái môi anh đào nho nhỏ, gương mặt xinh đẹp khiến lòng hắn điên đảo hiên lên trước mắt.

Đúng là yêu nghiệt. Hắn nhổ phải tiểu yêu quái mê người này về rồi, hết cách lỗi do hắn. Hắn phải chịu trách nhiệm nuôi y cả đời.

"Sao rồi, thoải mái hơn chưa?." Đứng phía trên bờ chờ người bơi lại, hắn xoa cái đầu ướt nhẹp của y hỏi. Ánh mắt có chút bắt đắc dĩ nhìn người này.

Tố Liên gật đầu, cuối người để nửa gương mặt chìm vào nước sau đó dùng miệng thổi bong bóng trong nước cho hắn xem. Quả nhiên vừa vào nước y như có sức sống trở lại, hoạt bát đáng yêu thật.

"Bây giờ ướt cả rồi làm sao ta ôm về đây?." Bạch Truy Thiên giả vờ trêu chọc y, ánh mắt oán trách nhìn vào y.

Tố Liên gãi cái đầu nhỏ, thật ra y cũng không biết.

"Thế, ta biến thành hoa sen liền được rồi?" Vừa an toàn vừa tiết kiệm hơi sức cho hắn.

"Ta không mang theo chậu đựng hoa." Bạch Truy Thiên cười nói.

"Thế, thế làm sao bây giờ?." Tố Liên buồn rầu nói, y thực sự không muốn bị bỏ lại đâu đấy.

"Chậc, đùa thôi. Sao có thể bỏ phu nhân của ta bên ngoài nguy hiểm như vậy được. " Bạch Truy thiên cười ha ha không ngừng, bàn tay xoa đầu Tố Liên dặn dò y cứ ngâm cho thoải mái trước đi.

Tố Liên đỏ mặt vui vẻ nhận lời, tự mình lặn thêm vài lần nữa để cho sen mau chóng tươi trở lại, bổ sung lượng nước cần thiết.

Đợi hơn nửa canh giờ sau hắn dùng áo ngoài bọc lấy sen nhỏ lại, rất nhanh bế người ra khỏi hồ nước tránh để y bị cảm lạnh.