Chương 3

Từng thấy cho nhân vật tự do, nhưng chưa bao giờ thấy cho nhân vật kiểu tự do thế này. Đến cả tuyết lở cũng không thể giải thích hướng đi kỳ lạ của câu chuyện, không ai rõ ràng chương tiếp theo sẽ xuất hiện một plot twist khủng khϊếp như thế nào.

Tần Tiêu có thể làm gì được chứ, cậu chỉ có thể vừa thầm mắng trong lòng, vừa kiên trì đuổi theo cập nhật, không sót chương nào. Mỗi lần cậu thấy Tổng giám đốc độc tài xuất hiện, cậu lập tức lẩm bẩm với điện thoại.

"Anh chờ tui thêm nha, chẳng bao lâu nữa tui sẽ có đồn điền của mình."

"Tui tặng đồn điền cho anh, chắc chắn hạt giống sẽ được cứu sống, anh đừng buồn."

"Anh muốn sinh con, tui cũng có thể sinh, chỉ cần anh không ngại tui là yêu quái."

Tần Tiêu vô cùng nghi ngờ, cậu đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi cuốn tiểu thuyết này, nói những điều vô nghĩa, như thể bên kia thật sự có thể nghe thấy cậu không bằng.

Hơn nữa, bệnh của cậu càng ngày càng có xu hướng trở nên nặng hơn.

Chương mới cập nhật chả hay gì, vạn người mê thụ trở mặt với Tổng giám đốc độc tài cậu ta không theo đuổi được. Hạt giống ngày càng thiếu sức sống khi nó bị tách khỏi sự bảo vệ của đất trong không gian tùy thân. Hy vọng hồi sinh đã bị cắt đứt.

Điều khiến Tần Tiêu nổi điên hơn là, vạn người mê thụ xui khiến đám người theo đuổi cậu ta trả thù Tổng giám đốc độc tài. Cậu ta muốn hủy hoại toàn bộ sự nghiệp của Hạ Thế, cắt đứt sự kiêu ngạo của Hạ Thế, xóa sạch vinh quang trong quá khứ của Hạ Thế.

Vào thời điểm đó, một mình Hạ Thế chống lại ác ý từ khắp nơi trên thế giới.

Người nhà của anh, không những không phải là chỗ dựa cho anh, mà sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, bọn họ lớn tiếng chỉ trích Hạ Thế ngang bướng, lợi ích của việc kết hôn với vạn người mê thụ là quá lớn để từ chối.

Tần Tiêu vừa tức vừa sốt ruột, đôi mắt đỏ bừng.

Người nhà họ Hạ thật sự rất tệ, lời nói còn sắc hơn cả dao, đâm từng nhát vào tim Hạ Thế, bọn họ không quan tâm đến mong muốn của Hạ Thế, họ chỉ nghĩ đến lợi ích của mình.

Bọn họ còn đáng sợ hơn cả người dưng.

Hạ Thế một thân một mình cuối cùng không thể chống đỡ nổi, anh phá sản.

Vinh quang một tay anh sáng lập sụp đổ cực kỳ không có giá trị, sụp đổ cực kỳ nghẹn khuất.

Ngày đó, Hạ Thế không khóc, Tần Tiêu khóc thay anh, cậu đau lòng khóc to không thôi.

Tối hôm qua, Tần Tiêu ôm tâm trạng vô cùng nặng nề mở ra chương cập nhật mới nhất.

Sau khi Tổng giám đốc độc tài phá sản, vạn người mê thụ vẫn không tha cho anh như trước, không nhìn thấy người đàn ông này cuối đầu, cậu không chịu bỏ qua.

Trong nhà hàng với view ngắm cảnh ở trung tâm thành phố, vạn người mê thụ tao nhã cầm ly vang đỏ.

Trong mắt cậu ta mang theo ý cười, quay mặt về phía Tổng giám đốc độc tài, lắc lư chân ly rượu: "Anh biết không, rượu này được làm từ giống nho từng rất hiếm ở Lam Tinh. Anh biết nó hiếm và quý như thế nào không? Có biết bao người ngay cả tư cách để thấy nó cũng không có."

Giống như tôi đang ở trước mặt vậy.

Tôi là độc nhất vô nhị, anh hiểu chứ?


Khóe miệng vạn người mê thụ nhếch lên, tràn đầy sủng nịch: "Hạ Thế, tôi thật sự rất thích anh, tại sao anh lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời?"

"Ở lại bên cạnh tôi, tôi đảm bảo, anh có thể có nhiều hơn, có được tất cả những gì anh không dám tưởng tượng. Anh sẽ được chứng kiến sự trỗi dậy mạnh mẽ của quyền lực bá chủ, còn anh và tôi, sẽ là chủ nhân của quyền lực bá chủ."

"Chẳng lẽ anh không khát vọng nắm giữ quyền lực tối cao trên thế giới này sao?"

Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng thờ ơ, giọng nói bình tĩnh, không có gì có thể chạm đến cảm xúc của anh: "Tôi không cần."

Đối phương có thể trói thể xác của anh ở đây, nhưng không trói được ý nghĩ của anh.

"Hạ Thế," Vạn người mê thụ nhấp một ngụm rượu, khẽ mỉm cười: "Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh. Anh cứ khăng khăng như vậy, trên góc tin tức ngày mai sẽ có tên của anh."

Tổng giám đốc phá sản đau đớn tột cùng, tự kết liễu đời mình.

Hạ Thế không để ý tới sự uy hϊếp của đối phương, tay phải của anh đặt trong túi quần, nắm chặt hạt giống mất đi sự sống kia, anh cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Ánh mắt vạn người mê thụ lạnh lẽo: "Hạ Thế, anh muốn chết."

Trong bóng tối, một đôi tay máy móc lạnh lẽo đẩy mạnh sau lưng Hạ Thế, bức tường thủy tinh của nhà hàng ngắm cảnh lặng lẽ mở ra, Hạ Thế lập tức rơi khỏi nhà hàng. Nếu rơi xuống từ độ cao này, e là hài tốt của anh sẽ không còn, nhưng sắc mặt Hạ Thế vẫn bình tĩnh.

Cảnh đêm ồn ào của thành phố, bầu trời đầy sao lấp lánh, tiếng sợ hãi kêu la của các tầng khác, và tiếng gió gào thét dần dần rời xa anh.

Vẻ mặt Hạ Thế vẫn không đổi, còn Tần Tiêu thì sợ đến mặt không còn chút máu. Cậu cố gắng hết sức nắm điện thoại, suýt nữa bóp nát luôn điện thoại của mình, cậu trừng thẳng màn hình, trong đầu cậu trống rỗng. Không ngờ rằng vạn người mê thụ độc ác ra tay gϊếŧ Hạ Thế như vậy.

Tần Tiêu theo bản năng gọi tên đối phương: "Hạ Thế! Hạ Thế!"

Cậu cảm thấy rằng cậu đã não tàn đến mức không có thuốc để cứu, nếu không sao cậu có thể hơn nửa đêm không ngủ, thật sự khóc: "Hãy đến với tui! Tui sẽ đón nhận anh! Anh muốn thứ gì đều cho anh tất!"

Lời nói của cậu vừa thốt ra khỏi miệng, trước mắt đột nhiên tối sầm, một vật thể nặng vô danh đập mạnh vào cậu. Đầu cậu đập ngửa ra sau, toàn thân đau nhức, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Trước khi bất tỉnh, cậu lo lắng nghĩ - Toang rồi, có khi nào khuôn mặt của mình bị hủy dung rồi không...

Tần Tiêu không bị hủy dung nhưng trán sưng to, lúc này cậu ngồi ở trên giường, bối rối gãi đầu, nghiêng đầu quan sát người bên gối.

Khuôn mặt kiên nghị nghiêm nghị vùi vào gối mềm, chân mày đối phương khẽ cau lại, khóe môi mím chặt, hiển nhiên là không vui, áo sơ mi trắng vừa vặn cùng quần tây đen lộ ra thân hình hoàn mỹ dưới quần áo, cánh tay đeo một vòng kim loại bạc vắt ngang eo Tần Tiêu.

Người đàn ông này là ai, anh ta đến từ đâu?

Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn trần nhà không có lỗ thủng, khẳng định không phải là hàng xóm lầu trên. Trước khi bất tỉnh, cậu mơ hồ nhìn thấy có gì đó bay ra từ trong điện thoại. Cậu có một suy đoán táo bạo, cậu không dám nghĩ, song cậu lại không nhịn được nghĩ.

Có khi nào là người đàn ông đó không? Lẽ nào anh ta chính là người mà cậu muốn tới chỗ mình đó sao?

Tần Tiêu đưa tay nhặt chiếc điện thoại bị nứt lên, cậu không thể chờ đợi được để xem nội dung trước đó mình chưa xem xong.

Ai ngờ, điện thoại bị bể màn hình... Nó đình công rồi...

Tần Tiêu nhìn chằm chằm điện thoại không thể khởi động máy, thận trọng cân nhắc xem có nên mua điện thoại mới hay là sửa điện thoại cũ, đúng lúc này, "Rầm" một tiếng vang lên, cửa chính đáng thương lại bất lực của nhà cậu bị người ta đá văng.

Vừa rồi cậu quá mải mê suy nghĩ, hoàn toàn xem nhẹ vị khách đang giận dữ ngoài cửa.

Bây giờ mới lo lắng về những điều này rõ ràng đã quá muộn...

Giọng nói hổn hển đi vào phòng.

"Tần Tiêu, có phải mày chết trong nhà rồi không?"

"Mày đừng tưởng rằng mày có thể trốn được. Tao cảnh cáo mày, lấy được đồ rồi thì nhanh chóng cút xéo đi, cút càng xa..."

Câu nói tiếp theo tự động tắt tiếng, trong nháy mắt chuyển thành trào phúng chói tai.

"Ây dô, tao nói sao đang ở nhà mà lại giả chết không lên tiếng, hóa ra là nuôi một thằng cha ất ơ?"

"Tần Tiêu, quả nhiên mày có bản lĩnh, đứng đắn thì không học, lại học được làm sao để ném thể diện nhà họ Tần bọn tao."