Chương 5

Tần Tiêu vô cùng kích động, cậu đang muốn quay người xuống giường nhặt túi hồ sơ thì cánh tay ngang hông cậu bỗng nhiên siết chặt. Người phía sau động đậy, hơi thở ấm áp xuyên thấu qua vải vóc phả vào sau lưng Tần Tiêu.

Cảm giác tê dại chạy dọc theo sống lưng, tim Tần Tiêu lập tức đập mạnh.

Tỉnh rồi à? Hạ Thế tỉnh rồi?

Cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để giải thích ngọn nguồn cho Hạ Thế. Cậu rất chi là lo lắng, lo lắng đến mức không kiểm soát được bản thân, làm sao bây giờ?

Không đợi Tần Tiêu phản ứng, người ôm Tần Tiêu chậm rãi ngồi dậy. Dường như đối phương có chút không thoải mái, động tác có chút cố hết sức, anh cúi đầu, hơi thở phất qua bên cổ Tần Tiêu, cẩn thận nhận biết hương vị của Tần Tiêu.

Tần Tiêu ổn định lại trái tim đang đập loạn của mình, bị một người sống to lớn như vậy dán ở sau lưng, toàn thân cậu nóng đến sắp bốc cháy. Đây chính là Tổng giám đốc độc tài cậu thích nhất, đau lòng nhất đó.

Tần Tiêu nhẹ giọng nói: "Đánh thức anh à?"

Tần Trạch Chi vừa đập cửa vừa cao giọng nói móc, không đánh thức Hạ Thế cũng khó.

Lúc này đầu Hạ Thế đau đớn đến muốn nứt ra, tinh thần lực xao động khiến anh gần như sụp đổ. May mắn bên cạnh anh có một dị năng giả hệ mộc, hương vị tinh khiết nhẹ nhàng trấn an cảm xúc cuồng bạo của anh.

Anh thích hương vị của đối phương, trẻ trung, thuần khiết, còn pha lẫn chút ấm áp của ánh nắng mặt trời, so với hương vị của kẻ ngang ngược ép buộc anh cúi đầu đó còn thơm hơn.

Hạ Thế khó chịu không muốn nhúc nhích, rồi lại không thể chịu được cây nhỏ bị người khác chèn ép, giọng của anh trầm thấp khàn khàn: "Là cậu cứu tôi?"

Bản thân anh bị nhốt trong l*иg giam, bốn phía là địch, những người quen biết hoặc là không quen biết, bọn họ đều không dám giúp anh, không dám tiếp cận anh, e sợ rước họa vào thân. Nếu cây nhỏ này cứu anh, rất có khả năng cậu sẽ phải đối mặt với sự trả thù liên tục.

Tần Tiêu nghiêng đầu, đang định nói chuyện với Hạ Thế thì lại ở khoảng cách gần nhìn thấy khuôn mặt đối phương, cậu ngây dại. Tại sao lại có một khuôn mặt đẹp như thế này chứ, lông mày này, đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này, hoàn hảo như được điêu khắc vô cùng khéo léo.

Hạ Thế trước mắt so với Hạ Thế trong tưởng tượng của Tần Tiêu, chỉ có hơn chứ không kém. Không hổ là người đàn ông khiến vạn người mê mẩn nhớ mãi không quên, lực sát thương bùng nổ, diệt sạch không phân biệt nam nữ già trẻ.

Tần Tiêu bị đôi mắt đen này nhìn chăm chú, nội tâm cậu gào khóc, hưng phấn muốn bay lên trời.

Tần Tiêu ngây ngẩn cả người, Hạ Thế cũng ngây ngẩn cả người, cục u sưng trên trán Tần Tiêu đâm vào mắt anh, lửa giận cuồn cuộn.

Hạ Thế chuyển hướng sang Tần Trạch Chi dựa vào cửa phòng ngủ, cùng với hai tên tay sai thân thể cường tráng của Tần Trạch Chi, anh gằn từng chữ: "Các người đánh cậu ấy?"

Sao mấy người dám làm thế với cậu ấy?

Dị năng hệ mộc vô cùng quý giá, không biết cây nhỏ trẻ tuổi đã trưởng thành chưa, đáng lẽ phải được bảo vệ chăm sóc, nhưng lại bị đối xử bạo lực? Bất mãn với chuyện cây nhỏ cứu anh, thì cứ nhắm thẳng vào anh, tại sao lại làm cây nhỏ bị thương?

Vi phạm nghiêm trọng luật của liên hành tinh, vi phạm luật bảo vệ dị năng hệ mộc, trong đầu không nhớ sao?

Tần Tiêu bị Tổng giám đốc độc tài đập đầu: "..."

Tần Trạch Chi vô duyên vô cớ cõng nồi: "..."

Tần Trạch Chi há mồm muốn hung dữ mắng lại, ai ngờ ngay khi đối diện với Hạ Thế, sự kiêu ngạo của hắn ta lập tức bốc hơi.

Trong đầu hắn ta lặp lại vô tận: Đậu má! Đậu má! Đậu má!

Tần Tiêu tìm được thằng cha ất ơ này ở đâu thế, sát thương của khuôn mặt này quá khủng khϊếp, lần đầu tiên Tần Trạch gặp được người đàn ông đẹp trai đến cảnh giới như thế. Nếu không bị hủy dung, không thể tưởng tượng được, tại sao người đàn ông này lại phải đùa giỡn với Tần Tiêu, chịu ngược tự tra tấn chính mình chứ?

Tần Trạch Chi không lên tiếng, hai tay sai mắt thấy thiếu gia vô duyên vô cớ bị khinh bỉ, bọn chúng bước nhanh về phía trước, quyết định dạy dỗ hai người ăn nói không lựa lời.

Thấy vậy, ánh mắt Hạ Thế trầm xuống: "Vẫn chưa từ bỏ ý định? Các người còn dám đánh người?"

Thật sự cho rằng anh là phế vật mặc cho người bắt nạt chắc?

Vậy thì đừng trách anh không khách sáo.

Hạ Thế mặc kệ cơn đau đầu dữ dội, dùng tinh thần lực mạnh mẽ lao về phía trước, tay sai khí thế hung hăng chỉ cảm thấy trong đầu bùm một tiếng, đầu giống như bị búa đập mạnh, loạng choạng khuỵu gối xuống đất.

Đầu gối chạm đất phát ra tiếng "phịch phịch" trầm đυ.c, Tần Tiêu cảm thấy đầu gối mình đau giùm cho bọn chúng.

Gặp tai ương không chỉ có tay sai, mà cả Tần Trạch Chi cũng không tránh khỏi. Thương thế của Tần Trạch Chi không nặng, khi nguy hiểm ập đến, một lực lượng vô hình đã chặn lại giúp hắn ta.

Sắc mặt Tần Trạch Chi khó coi, hắn ta giận dữ hét lên đáng tiếc câu hét của hắn ta đã thiếu đi khí thế: "Anh, anh bị điên à?"

Cái quần què gì thế, hắn ta mắng Tần Tiêu vài câu mà thôi, đối phương thế mà một lời không hợp đã tấn công, đòn tấn công rất khủng bố và bá đạo. Tần Trạch Chi không kịp buông lời tàn nhẫn, Hạ Thế đã bắt đầu đuổi người: "Biến, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa."

Còn dám đánh người, gặp một lần đánh một lần.

Tần Trạch Chi nghẹn một hồi, nghẹn đến độ không thốt ra được một chữ, hắn ta hận đến nghiến răng. Chuyện quái gì thế này, lẽ ra hắn ta không nên nhận phần việc xui xẻo này, thay vì trở thành chuyện cười của Tần Tiêu, ngược lại mình còn bị người ta vả vào mặt.

Chờ hắn ta trở về điều tra rõ lai lịch của người đàn ông này, đến lúc đó hắn ta phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Tần Trạch Chi lúc tới thì kiêu ngạo ngút trời, lúc đi thì im lặng nhếch nhác.

Tần Tiêu mặc kệ Tần Trạch Chi, cũng không quan tâm túi hồ sơ, cậu kính nể nhìn sườn mặt Hạ Thế.

Tổng giám đốc độc tài có khác, anh quả nhiên là Tổng giám đốc độc tài tui thích nhứt!

Tui thích bộ dạng ngông cuồng ngầu lòi như thế của anh!