Chương 32:

Ôn Cố hết cách, chỉ đành xắn tay áo làm việc, há cảo thịt tươi gói buổi trưa vẫn còn, cô dứt khoát nấu nước sôi hấp há cảo. Nhân há cảo là thịt lợn rừng và rau cải, nhân thịt dai phối hợp với cải trắng tươi ngọt, gói vào trong vỏ há cảo mỏng, nấu chín nổi lên mặt nước vừa trắng vừa ú, cực kỳ đáng yêu.

Vớt há cảo ra bát, xối canh chua lên, thêm chút bột ớt và hành băm, món ăn đêm nóng hổi đã ra lò!

Xuân Thập húp canh ăn há cảo, vèo vèo mấy miếng đã giải quyết xong một bát lớn, anh lau miệng hài lòng nói ngủ ngon rồi đứng dậy đi.

*

Ngày thứ hai, Ôn Cố dẫn các thôn dân vào thành phố phát truyền đơn, để một mình Bạch Trạch ở lại trông coi thôn. Cậu ấy quá nhỏ, nếu cùng phát truyền đơn, nói không chừng thôn bọn họ sẽ bị hiểu lầm là gạt bán trẻ em, thuê mướn trẻ em gì đó.

Các thôn dân đều thay quần áo hiện đại, không biết từ đâu Đế Giang làm được một cái trùm đầu che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, đầu trộm đuôi cướp.

Một nhóm người bắt xe bus vào thành phố, khiến chú tài xế nhiều lần ghé mắt, sao người của thôn Ngô Đồng đều đẹp như thế? Ai nấy cũng giống như minh tinh, ngay cả ông già cũng cực kỳ có khí chất! Chỉ là Ôn Cố hơi bình thường, đứng trong nhóm người này bất cẩn sẽ bị ngó lơ.

Chú tài xế hơi đồng cảm, chủ động bắt chuyện: "Cô gái, các cháu đi đâu?"

Ôn Cố giơ túi trong tay: "Làng du lịch sắp khai trương rồi, đi phát truyền đơn ạ."

Nói tới chuyện này, chú tài xế lập tức nhớ tới nông sản như lê tuyết và bí đỏ cô tặng mấy hôm trước, thật lòng thật dạ khen: "Trái cây và rau của thôn các cháu quá ngon, đợi làng du lịch khai trương, chú nhất định sẽ tới ủng hộ!"

Sau khi tới điểm đích, Ôn Cố căn dặn một lượt, mọi người chia ra đến các khu vực đã được phân công. Địa điểm hoạt động chủ yếu của họ là cổng trường và văn phòng, gần trung tâm thương mại, còn có cổng tiểu khu, chủ yếu là nơi đông người.

Cổng trường trung học Hải Thành, các học sinh vừa tan học, tụm năm tụm ba từ trong trường đi ra.

Lý Tuyết và bạn cùng bàn Vương Mộng nắm tay đi ra khỏi cổng trường, họ muốn đến cửa hàng văn phòng phẩm đối diện mua một hộp ngòi bút.

"Ể, người đó kỳ lạ quá, sao lại đội trùm đầu phát truyền đơn? Lấm la lấm lét."

Vương Mộng chỉ chếch về phía bên đường, Đế Giang đang giơ truyền đơn đứng bên đường phân phát. Anh ta thực sự rất hút mắt, bản thân đã cao chân dài, lại quanh năm nhảy múa ca hát khí chất cao nhã, phía sau còn rũ đuôi ngựa nhuộm trắng, cho dù đã che đầu, cũng rất xuất chúng.

Các học sinh liếc mắt đã chú ý tới anh ta, không khỏi tự chủ đi ngang qua anh ta, muốn xem thử rốt cuộc anh ta đang phát cái gì.

Không chỉ các học sinh chú ý tới, bảo vệ của phòng bảo vệ cũng chú ý tới. Chú bảo vệ đã nhìn Đế Giang rất lâu, thấy anh vẫn luôn ngoan ngoãn phát truyền đơn, không có hành động quái dị khác, cuối cùng mới dời mắt. Nhưng thi thoảng vẫn sẽ quét mắt tới chỗ anh ta. Trong lòng Đế Giang rất uất ức, nghĩ anh ta đường đường là thần thú thượng cổ, luân lạc tới mức phát truyền đơn đã đành, còn bị người ta nghi ngờ như phường trộm cắp!

Lý Tuyết và Vương Mộng tò mò đi tới, lắc lư trước mặt anh ta, lấy được hai tờ truyền đơn.

"Làng du lịch Thần Thú? Hóa ra là quảng cáo làng du lịch..." Vương Mộng hơi thất vọng, cô bé còn tưởng là biểu diễn thần bí gì đó: "Nhưng dáng người anh ấy thật sự rất đẹp, mắt cũng siêu đẹp, chắc chắn là một anh chàng đẹp trai!"

Lý Tuyết thầm nghĩ, lỡ như trên mặt anh ta chỉ có một đôi mắt đẹp, nếu thật sự đẹp trai tại sao phải che đậy như trộm. Cô bé nhìn chữ và ảnh trên truyền đơn: "Hình như nơi này rất được, cảnh sắc đẹp, còn có rất nhiều món ăn."

Vương Mộng không có hứng thú quá lớn với làng du lịch: "Làng du lịch đều gần như nhau, tới một chỗ thì không cần thiết tới những chỗ khác nữa."

Lý Tuyết lại càng xem càng dao động, cô bé là người thành phố gốc, chưa từng xuống nông thôn, năm ngoái ra ngoài du lịch cũng theo ba mẹ tới biển đảo nước ngoài chơi: "Tớ rất muốn đi, nơi này cũng không xa, hay là đợi khai trương rồi chúng ta đi xem thử?"