Chương 1: Anh có hứng thú tiếp nhận tôi không?

Nghi Thành, nhà thờ Bí Lợi Tư.

Khúc quân hành đám cưới nhẹ nhàng vang vọng trong tòa nhà rộng lớn, những bông hồng đỏ nở rực rỡ trong sự thuần khiết, mở ra một con đường lãng mạn mà thiêng liêng. Cuối cùng, một cặp đôi tuấn tú thân mật nắm tay nhau, được bao quanh bởi hoa tươi, bước đi chậm rãi mà kiên định, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.

Không có nhiều người đến dự hôn lễ nhưng hầu hết đều tươi cười.

Họ chứng kiến hai người từ quen biết đến hiểu nhau, vượt qua mọi khó khăn để đến được với nhau, đều từ đáy lòng mà chúc phúc cho hai người.

Dư Tư Lượng đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ này từ vài tháng trước. Mỗi một chi tiết đều được xác nhận cẩn thận ít nhất ba lần, ngay cả danh sách người thân và bạn bè đến dự hôn lễ cũng sửa đi sửa lại, đích thân dệt nên hôn lễ hoàn mỹ thuộc về mình và Chu Nghiêm.

Một hôn lễ được mọi người chúc phúc.

Năm năm là một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng cậu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong lòng vô cùng thoả mãn và vui sướиɠ.

Tất cả đều đáng giá.

Giọng nói hiền từ của vị linh mục đọc lên những lời thề nguyện có thể nghe thấy trong mỗi hôn lễ, nhưng Dư Tư Lượng vẫn như cũ nghe thấy từ những hàng chữ trách nhiệm và mối ràng buộc của hôn nhân. Cậu không chút do dự gật đầu nói “Tôi đồng ý”, ngay sau đó ánh mắt cậu rơi xuống bên người Chu Nghiêm bên cạnh, nóng bỏng mà chờ mong nhìn gã, cùng gã nghe linh mục nhắc lại lời thề nặng nề một lần nữa.

Chu Nghiêm cũng cúi đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nhu tình, môi hơi nhếch lên, gã đang định nói ra ba chữ kia, một giọng nữ sắc bén cắt ngang gã: "Con dám!"

Dư Tư Lượng sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa nhà thờ. Có hai mươi ba mươi người đang đứng ở đó, chặn đứng cửa nhà thờ, hầu hết đều mang theo nụ cười xem kịch vui, mà điều khiến cậu cảm thấy ghê tởm giữa những ý cười vây quanh này, là một người phụ nữ đeo đầy đá quý.

Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ tức giận, nhưng nhiều hơn là kiêu ngạo cùng giễu cợt.

Dư Tư Lượng biết người này, hoặc là nói rất quen thuộc.

Bà là mẹ của Chu Nghiêm, luôn phản đối bọn họ ở bên nhau. Vì thế bà có rất nhiều mâu thuẫn với Chu Nghiêm, nhưng dù bà có làm loạn như thế nào thì cậu và Chu Nghiêm cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau. Sau này, Chu Nghiêm cầu hôn cậu, bà mới dừng lại.

Dư Tư Lượng cho rằng bà đã đồng ý, trước hôn lễ còn gửi thiệp mời đến Chu gia, nhưng người Chu gia không ai đến. Cậu cho rằng mẹ của Chu Nghiêm không thể vượt qua được rào cản tâm lý, không ngờ mình đột nhiên bị đem ra diễn trò như vậy.

Tuy rằng cậu không vui, nhưng bà là mẹ của Chu Nghiêm, cha mẹ cũng không thể lựa chọn. Cậu không muốn làm khó Chu Nghiêm nên chỉ khẽ cau mày, siết chặt tay người bên cạnh.

Chu Nghiêm không đáp lại, mà ngơ ngác nhìn cảnh tượng ngoài cửa, tựa hồ có chút sợ hãi.

Nhìn thấy gã như vậy, mẹ gã càng thêm đắc ý nói tiếp:”Nếu con dám gật đầu, từ nay về sau một xu trong nhà con cũng đừng mơ lấy được.”

Giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang vọng trong nhà thờ, Dư Tư Lượng nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, muốn cười một tiếng. Cậu muốn nói ai thèm quan tâm, tình yêu đích thực mới là bất khả chiến bại.

Nhưng bàn tay đang nắm chặt tay cậu buông lỏng ra một chút, khóe miệng nhếch lên của Dư Tư Lượng cứng đờ.

Cậu quay lại nhìn Chu Nghiêm, khi nhìn vào đôi mắt do dự đó, trái tim cậu đột nhiên lạnh đi, khóe miệng lại cong lên cao hơn.

"A Nghiêm"

"Tiểu Lượng, anh xin lỗi..."

Hai giọng nói gần như phát ra cùng một lúc, gian nan như nhau, nhưng Chu Nghiêm lại nói nhiều hơn cậu ba chữ.

Nụ cười của Dư Tư Lượng hoàn toàn cứng đờ, cổ họng đau đến mức như bị tắc một quả chanh, nhưng cậu vẫn nắm lấy cọng rơm cuối cùng, nhỏ giọng nói: "Anh... nói lại lần nữa.”

Đối mặt với nụ cười của Dư Tư Lượng, Chu Nghiêm quay đi, nhẹ nhàng rút tay lại.

Sự lạnh lẽo ngay lập tức thay thế độ ấm trong tay Dư Tư Lượng, giống như một cơn gió tuyết bất chợt, ngay cả máu của cậu cũng đông cứng lại.

Cậu nhìn người đàn ông mình yêu suốt 5 năm, vẻ mặt hối lỗi trong đám cưới trong mơ của cậu chậm rãi quay người, bước về phía mẹ mình, người đang mang vẻ mặt “ diễu võ dương oai”, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, biến cậu thành một trò cười.

Cậu nhớ tới lúc hai người quen nhau, nhớ tới những cái ôm và nụ hôn của đối phương, nhớ tới những lần cãi vã và hòa giải, nhớ tới từng khoảnh khắc họ trải qua cùng nhau. Khoảng thời gian dài như vậy trôi qua trong tâm trí cậu nhưng chỉ có ba giây. Trong ba giây, cậu di chuyển rất nhẹ, giống như một nỗ lực nhỏ của một người đông cứng.

Một lần hai lần, năm ngón tay nắm lại rất nhẹ nhàng, cũng không nắm lấy cái gì cả.

Mối tình 5 năm, cũng chỉ đến thế.

Cậu chỉ ngây người đứng đó, vẻ kinh ngạc trên mặt lúc đầu chỉ hiện lên vài giây, rất nhanh sau đó cậu đã lấy lại bình tĩnh, như thể đang cố giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng.

Những người đến dự hôn lễ đều không thể tin được, nhưng những người đến cùng mẹ Chu Nghiêm lại rất vui vẻ với trò cười của Dư Tư Lượng.

Nam diễn viên hạng ba còn mơ ước được gả vào nhà hào môn, bối cảnh của Chu gia như thế nào, mặc kệ lúc đó người trong nhà cảm thấy con trai chơi đùa bên ngoài cũng không sao cả, cũng chỉ là bị khuôn mặt kia mê hoặc mà thôi, khuôn mặt đó so với sự giàu có của Chu gia, Dư Tư Lượng tính là cái gì? Mẹ Chu Nghiêm đã sớm chọn cho gã mấy cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, Dư Tư Lượng làm sao có thể so sánh được với bọn họ?

Ánh mắt của Dư Tư Lượng quét qua khuôn mặt của những người đó, cuối cùng dừng lại ở trên người một cậu bé đang bối rối .

Cậu bé là con của một người bạn, năm nay mới ba tuổi, rất đáng yêu, nên cậu đã đặc biệt bàn bạc với bạn mình để cậu bé làm hoa đồng cho mình.

Đứa bé còn chưa hiểu chuyện, chỉ nhớ tới cha bé nói muốn đưa vật trong tay cho chú, nhìn thấy Dư Tư Lượng nhìn qua, lập tức giơ vật trong tay lên.

Cặp nhẫn được Dư Tư Lượng lựa chọn cẩn thận được đặt trên nền nhung đen, ánh sáng lạnh lẽo làm đau mắt cậu.

Khóe môi cậu hơi nhếch lên, cậu đưa tay chạm vào tóc đứa bé, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em, em làm rất tốt.”

Nói xong, cậu đưa tay cầm lấy cặp nhẫn đi về phía cửa, bước chân nhanh như gió, thổi qua Chu Nghiêm vẫn đang chậm rãi đi tới.

Mẹ Chu Nghiêm nhìn thấy cậu đến gần, cau mày chán ghét, né sang một bên, những người đi theo cũng trốn giống như bà, sau đó tiếng cười vang lên, như thể đi tới không phải một người, mà là một đồ vật dơ bẩn.

Vẻ mặt của Dư Tư Lượng không hề dao động, cậu chỉ quay lại nhìn Chu Nghiêm.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Chu Nghiêm chật vật né tránh.

Khi thấy vậy, Dư Tư Lượng hơi nhếch khóe miệng, nhìn xuống hai chiếc nhẫn, chọn chiếc có khắc chữ ZY rồi ném thẳng xuống đất.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, không có tức giận, không có khổ sở, như thể chỉ vừa vứt đi một chiếc lá.

Chu Nghiêm nhìn thấy động tác đó, trái tim như bị đâm thủng, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: "Tiểu Lượng."

Dư Tư Lượng không trả lời, chỉ tiếp tục bước ra ngoài.

Lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cửa nhà thờ, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước xuống xe, trong thời tiết nắng nóng này, hắn nhận chiếc ô màu đen do tài xế đưa cầm trên tay, vẻ mặt trầm tĩnh, trông không giống như đang tham dự một lễ cưới mà giống đến dự lễ tang hơn.

Ngoại hình của hắn rất bắt mắt, Dư Tư Lượng không khỏi liếc nhìn hắn, lại cùng lúc tiếp xúc với ánh mắt của người đàn ông, bước chân dừng lại ngay lập tức.

Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó đi về phía cậu, thấp giọng hỏi: “Hôn lễ kết thúc rồi sao?”

Trầm thấp và từ tính, giọng điệu rất nhẹ nhàng, là một giọng nói ngay khi mở miệng có thể khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Dư Tư Lượng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đó hai giây, hắn lớn lên rất đẹp trai, mắt cụp xuống với vẻ mặt xin lỗi, anh ta trông giống như một chú chó lớn uể oải.

Trước đây Dư Tư Lượng chưa bao giờ nhìn thấy người này, cậu không biết tại sao người này lại đến dự đám cưới của cậu cùng Chu Nghiêm, tuy nhiên vào lúc này, một ý nghĩ có phần ác ý mang theo điên cuồng đột nhiên lan rộng như một loại cỏ dại không thể kiểm soát được.

“Xem như kết thúc rồi đi.”

Trên mặt Dư Tư Lượng đột nhiên lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, tiến về phía trước hai bước, hơi ngẩng đầu nhìn hắn: “Xin chào.”

Cảm nhận được cậu đến gần, người đàn ông hơi ngước mắt lên, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một chiếc nhẫn bạc không có trang trí gì đưa tới trước mắt hắn, chỉ có hai chữ khắc ở bên trong chiếc nhẫn.

---SL.

“Tôi tên Dư Tư Lượng, vị hôn phu của tôi vừa mới chạy.”

Dư Tư Lượng nói: “Anh có hứng thú tiếp nhận tôi không?”

Nghe vậy, người đàn ông hơi nhướng mi, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi hình giọt nước dưới mắt Dư Tư Lượng vài giây. Hắn nhìn chằm chằm vào nó lâu đến mức Dư Tư Lượng nghi ngờ rằng hắn sẽ mắng cậu có bệnh, sau đó hắn mới đưa tay ra nhận chiếc nhẫn, chậm rãi nói ba chữ: “Bạc Tử Hành.”