Chương 13: Tôi mới là chồng em.

Fans đã sớm xem thông báo do người đại diện giúp cậu đăng trên weibo, ngay khi phát sóng trực tiếp bắt đầu đều đổ xô vào, vốn dĩ cho rằng có thể thấy Dư Tư Lượng, không nghĩ tới lại đối mặt với một khuôn mặt ngốc nghếch của một chú chó lớn.

[Thoát ra nhìn lại, tôi không vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp!]

[Tiểu Lượng nuôi chó sao?]

[A a a a vợ của tôi, em ở đâu? Để tôi xem em gần đây xinh đẹp như thế nào! !]

Làn đạn ầm ầm lướt qua như một cơn thủy triều, xen lẫn một số bình luận không mấy hay ho, Dư Tư Lượng chỉ hơi cau mày, sau đó vươn tay sờ đầu Trượt Tuyết, cười nói: “Không tính là tôi nuôi được, không biết nên phát sóng cái gì liền trò chuyện cùng mọi người vậy. ”

Sau khi nói xong, làn đạn lướt qua không ít bình luận, Dư Tư Lượng nhìn lướt qua một chút, trả lời một số câu hỏi thân thiện.

“Nó tên là Trượt Tuyết, nó rất thông minh.”

"Không ở nhà, ở đâu…mọi người đoán đi?"

"Trong khoảng thời gian này được nghỉ ngơi, không có sắp xếp lịch làm việc... đóng băng? Đóng băng cái gì? Đừng tin những lời đồn đãi đó, tôi chỉ đang nghỉ phép mà thôi."

Fans thấy cậu đều trả lời, đặt câu hỏi càng nhiệt tình hơn, không tránh khỏi hỏi về giấy đăng ký kết hôn.

Dư Tư Lượng đã nghĩ đến điều này trước khi buổi phát sóng bắt đầu, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra cách trả lời, nhưng cậu nghĩ đến buổi sáng Bạc Tử Hành nói với cậu rằng ở nhà có một nơi có thể phát sóng trực tiếp, cậu đột nhiên nghĩ ra.

"Đúng, tôi đã lãnh chứng, không phải người trước đây."

"Cũng không ai quy định tôi nhất định phải kết hôn với ai."

"Đây là nhà anh ấy, chó cũng là anh ấy nuôi... Đúng, tôi là cha kế, nhưng đứa nhỏ rất thích tôi, không tin mọi người hỏi nó đi."

Trượt Tuyết nghe thấy tên nó, lập tức "gâu" một tiếng, thè lưỡi thò đầu về phía cậu.

Dư Tư Lượng nhìn thấy cảnh này nhẹ nhàng cười rộ lên, ngồi xổm xuống, nghiêng người, cùng Trượt Tuyết tiến vào ống kính: "Trượt Tuyết, chào mọi người đi."

"Gâu gâu!" Trượt Tuyết kêu hai tiếng, quay đầu liếʍ mặt Dư Tư Lượng.

[Tôi còn không bằng một con chó.]

[Vợ ơi, chồng em đâu rồi? Sao em lại ở nhà một mình?]

[A a a a , tôi cũng muốn liếʍ vợ mình.]

"Anh ấy phải đi làm, còn tôi sẽ ở nhà chăm sóc đứa nhỏ." Dư Tư Lượng vừa nói vừa đi đến phòng khách, "Trong nhà còn có máy chơi game cùng đàn dương cầm. Mọi người muốn xem cái gì?"

Làn đạn lại lướt qua những bình luận dày đặc, một số nói chơi game, một số nói đàn dương cầm, nhưng hầu hết đều nói về đàn dương cầm.

Vì thế Dư Tư Lượng mang điện thoại di động lên tầng ba, đặt nó cạnh cây đàn dương cầm.

Một cây đàn dương cầm lớn màu đen được đặt ở giữa phòng, ngoài ra còn có một chiếc máy hát và một tủ đựng đĩa nhựa vinyl trên tường, bên cạnh một dãy cây cối tươi tốt có một chiếc ghế salon và một giá sách nhỏ, là không gian vô cùng thoải mái.

Trượt Tuyết hiển nhiên là thường xuyên tới, vừa vào cửa liền lập tức leo lên ghế salon, nằm sấp xuống.

Dư Tư Lượng ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, đưa tay nhấn phím hai lần.

Âm thanh thanh thoát vang lên, Trượt Tuyết lập tức kêu lên một tiếng “gâu”.

Dư Tư Lượng thấy thế mỉm cười, thử thêm hai lần nữa, sau đó một bài hát nhẹ nhàng linh động vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp.

[Đôi tay của vợ tôi thực sự thích hợp để chơi dương cầm, không hổ là đôi tay có thể kiếm tiền.]

[Đôi tay đẹp như vậy càng hoàn mỹ hơn nếu đeo chiếc nhẫn đính hôn của tôi!]

[Tác phẩm thần tiên này tôi liếʍ liếʍ liếʍ liếʍ liếʍ.]

[Nếu là nói Tiểu Lượng thì ngón tay cũng có thể! !]

Âm nhạc cùng đôi tay xinh đẹp, từng phút từng giây đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, thẳng đến khi một tiếng "gâu" cắt đứt cảm xúc say mê của mọi người, ngay cả động tác chơi đàn của Dư Tư Lượng cũng dừng một chút.

Nhưng tiếng chó sủa vẫn không ngừng, thậm chí còn bắt đầu hòa theo tiếng nhạc của Dư Tư Lượng, bức tranh vốn đẹp đẽ bỗng trở nên vui tươi, làn đạn điên cuồng khen ngợi ban đầu chỉ còn lại "hahaha".

Dư Tư Lượng cũng cảm thấy buồn cười, kiên trì chơi xong bản nhạc mới vẫy tay với Trượt Tuyết: “Lại đây.”

Trượt Tuyết lập tức đứng dậy, lè lưỡi chạy đến bên chân Dư Tư Lượng, dùng chân trước kéo ghế lên, tựa cằm lên đàn dương cầm.

Dư Tư Lượng sờ sờ nó: “Mày cũng muốn chơi à?”

Cũng không biết Trượt Tuyết nghe hiểu không, nó khó nhọc đứng dậy, đặt hai chân trước lên phím đàn, "ding” một tiếng, nó lập tức gào lên hai câu.

Dư Tư Lượng:?

Ngay khi cậu nghĩ đó chỉ là trùng hợp, cậu thấy Trượt Tuyết lại di chuyển móng vuốt của nó “ ding ding” thêm hai lần nữa rồi lại gào lên.

Dư Tư Lượng cười: "Tao vẫn thường tự đàn tự hát, vậy mày chơi đi, tao sẽ nghỉ ngơi."

Cậu thực sự nhường ra vị trí khi nói vậy, nhưng Trượt Tuyết nhấn lên hai lần, phát hiện ra rằng Dư Tư Lượng không chơi với nó, nó ngay lập tức cảm thấy chán nản, rút

chân lại đặt lên đùi cậu một lần nữa.

Dư Tư Lượng vỗ vỗ đầu nó rồi với tay lấy điện thoại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của Bạc Tử Hành, nói rằng Trượt Tuyết thích quấy rối khi người khác chơi đàn nên cứ đem nó đuổi ra ngoài.

Cậu do dự một chút, không có rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp mà hỏi một câu: "Anh đang xem phát sóng trực tiếp à?"

Cậu nói xong, hai giây sau, trong điện thoại lại có một tin nhắn khác, Bạc Tử Hành gửi một câu "Đúng vậy".

Dư Tư Lượng cười: "Anh không chăm chỉ làm việc đi còn lười biếng?"

Làn đạn ngay từ đầu còn kêu gào đặt câu hỏi, khi nghe những lời này liền hiểu rằng cậu đang nói chuyện với người nào đó, vì thế lời nói bắt đầu khó chịu, bắt đầu tò mò hỏi rốt cuộc là ai.

Bạc Tử Hành cũng nhìn thấy làn đạn trả lời: Không thành vấn đề sao?

Dư Tư Lượng lắc đầu: "Vốn chỉ tùy tiện phát sóng, chuyện kết hôn bọn họ cũng biết."

Bạc Tử Hành: Tôi cũng không thành vấn đề.

Bạc Tử Hành: Đang họp, ba tôi cũng ở đây, tôi sẽ lười biếng.

Dư Tư Lượng: "..."

Cậu lại cười nhẹ, liếc nhìn làn đạn, trả lời: “Nhiều người như vậy, mọi người tìm không được anh ấy đâu.”

"Anh ấy thiếu kinh nghiệm, tôi không muốn vạch trần anh ấy."

“Chuyện tương lai sau này lại nói.”

Vừa nói, cậu thoáng thấy một bình luận khác lướt qua: [Tôi cảm thấy Tiểu Lượng cười nhiều hơn sau khi chồng em ấy xuất hiện.]

Cậu sửng sốt một lát, suy nghĩ một chút, phát hiện hình như là vậy thật.

Trên thực tế, không chỉ lúc này, tâm trạng cậu vẫn luôn vui vẻ sau khi ở cùng Bạc Tử Hành, mặc dù sự việc của Chu Nghiêm đã giáng cho cậu một đả kích không nhỏ, nhưng Bạc Tử Hành đã xuất hiện đúng lúc, lấp đầy chỗ trống kia một cách hoàn hảo nên cậu căn bản không có thời gian để buồn bã, sự việc coi như liền trôi qua.

"Anh ấy... đối với tôi rất tốt." Dư Tư Lượng nói: "Đều nói thú cưng giống chủ nhân của chúng, mọi người xem Trượt Tuyết đẹp trai như vậy, tính cách tốt như vậy thì chủ nhân của nó chắc chắn cũng rất tốt phải không?"

Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy một tin nhắn khác từ Bạc Tử Hành: Em vậy mà gọi tôi là chó à?

Dư Tư Lượng cười, hất cằm về phía màn hình, nói: "Anh chẳng lẽ không phải sao? Anh nhìn xem, họ đều gọi anh là cẩu nam nhân."

Làn đạn:?

Bạc Tử Hành:?

[Vợ nào mà lại châm ngòi ly gián thế này?]

[Cẩu nam nhân, giao vợ mày ra đây! ! !]

[Vợ à, em học hư rồi.]

Dư Tư Lượng vừa định nói rằng mình không có thì lại nhìn thấy một tin nhắn khác từ Bạc Tử Hành.

Bạc Tử Hành: Bảo bọn họ đừng gọi bậy, tôi mới là chồng của em.