Chương 6: Giáo viên đẹp trai

Anh chàng đẹp trai đeo kính, tính tình lạnh lùng lần trước chính là giáo viên dạy lập trình của cô. Khi Việt Khâm nhìn thấy người được gọi là giáo viên đặc biệt tên Lục Doãn Tu trên bục giảng, hắn đã giới thiệu ngân gọn về bản thân và viết tài khoản xã hội của mình lên bảng đen, Việt Khâm cảm thấy số phân thật tuyệt với như thể có ai đó đã sắp xếp nó, nhưng cô ấy đã được chọn đích danh, lớp trường.

Ngày hôm đó, nữ sinh các khoa khác đến để tỏ lòng kính trọng với giáo viên đẹp trai, trên diễn đàn của trường xuất hiện một anh chàng đẹp trai tên là Lục Doãn Tu, cũng đẹp như Đường Thiên Thiên.

Thực lòng mà nói, lớp Việt Khâm chỉ có 4 cô gái, còn lại đều là con trai, có vẻ như ngoại trừ cô là người hay nói chuyên, ba người còn lại đều là những kẻ mọt sách điển hình, tính cách đần độn, suốt ngày nghiền học. Sự xuất hiện của một anh chàng đẹp trai khiến mọi người sáng mắt. Việt Khâm thường xuyên tụ tập vào các nhóm nữ sinh khoa khác để xem tin đồn

Lục Doãn Tu cũng không ngờ rằng người phục vụ lần trước lại là học sinh của hắn đây, cô chỉ là một lập trưởng, hành vi của cô ngày hôm đó có vẻ là một người ôn hòa và thực dụng.

Tin nhắn trong nhóm nhảy liên tục, Việt Khâm đặt điện thoại lên bàn vừa đọc tin nhắn vừa đọc sách.

Tiểu thỏ aiai: "A! Anh ấy đẹp trai quá. Anh ấy mới từ nước A về sao?"

Thí quả đào: "Trời ơi, mặc dù trong tôi chỉ có một nam thần nhưng là không thể chế ngự được, hôm nay tôi lại có một nam thần khác"

CC lãng vị tiên: "Không biết anh ấy có bạn gái không?"

Muối Dâu: "Này, ở nước ngoài không chừng có bạn trai."

Thám tử hạng nhất Trương Học Hữu: " Chúng ta tập hợp lại cùng đi hỏi thăm đi???"

[Không, độc thân] Việt Khâm đã gửi tin nhân với mục đích xấu. Chủ đề ngay lập tức chuyển sang cách theo đuổi Lục Doãn Tu.

Lục Doãn Tu này vừa nhìn thấy lập tức biết không có bạn gái, trực giác Việt Khâm xác nhận. Thứ nhất tài khoản xã hội của Lục Doãn Tu quá vắng vẻ, thứ hai, những người đang yêu thường có một biểu lộ, hơn nữa, Lục Doãn Tu lai toát ra vẻ lạnh lùng và ăn nói nghiêm khắc, ngay cả khi phụ nữ muốn bắt chuyện, hắn ta cũng có lẽ sẽ chẳng dừng bước.

Với một người lạnh lùng và cấm dục như vậy, cô đoán khi xúc động hắn ấy sẽ mất kiểm soát phải không? Tan học, Việt Khâm nhận được tin nhắn của Đường Thiên Thiên, kinh ngạc nhướng mày.

"Em học xong chưa? "

"A, anh định đi làm tối."

"Em cũng vậy"

"Muốn đi cùng không?" Điều quan trọng nhất khi theo đuổi một chàng trai là phải chủ động, bởi vì những chàng trai có những khuôn mặt đẹp luôn quen với việc bị theo đuổi, chẳng hạn như Đường Thiên Thiên, ngay cả khi có ý nhưng cũng không được thể hiện ra bên ngoài.

"Hẹn gặp lại ở ga tàu điện ngầm."

"Được rồi" Đúng như dự đoán. Việt Khâm chắc chắn rằng anh sẽ không từ chối. Vẫn không biết xấu hổ như mọi khi, cô đi xe điện của một người bạn cùng lớp mà cô không quen biết và lao đến ga tàu điện ngầm, cô phải đến trước Đường Thiên Thiên, đây cũng là chìa khóa để đuổi theo chàng trai.

Việt Khâm đã đợi ở ga tàu điện ngầm suốt 10 phút trước khi nhin thay sự hiện diện rực rỡ đó trong đám đông.

"Thật xin lỗi, để cho em phải chờ lâu như vậy" Đường Thiên Thiên xấu hổ, anh cho rằng mình sẽ đến trước Việt Khâm.

"Không, em mới chờ có 10 phút." Việt Khâm thản nhiên nói rồi đi, cô không quan tâm đối phương muốn nói gì, nhưng cô biết trước Đường Thiên Thiên rất xấu hổ, nhất định sẽ không nói nữa.

Đường Thiên Thiên có chút buồn bực: Nếu mình đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, không biết có để lại ấn tượng không tốt hay không?

Anh không hề biết rằng Việt Khâm đã cố tình nói điều này. Hai người suốt đương đều im lặng, khi gần đến đến Đêm trình, Việt Khâm đột nhiên nói:

"Tiền bối, lần trước anh còn nhớ vị khách ở A1 không?” Một lúc sau, phải bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện, giúp nam thần bình tĩnh lại.

"Ý em là anh Lương?"

"Đúng vậy, cái anh chàng đeo kính tên Doãn Tu đó thực ra là giáo viên lập trình trong khoa của bọn em."

"A. Thì ra là như vậy sao?"

"Ừ. Anh ấy vừa mới đến đã rất nổi tiếng."

Đường Thiên Thiên suy nghĩ trong giây lát, anh nhớ ra gần đây mình nghe thấy một đám con gái nói chuyện phiếm và có nhắc đến giáo viên mới rất đẹp trai tên là Lục Doãn Tu, chính là anh ấy sao.....

Việt Khâm nhạy bén nhận ra rằng Đường Thiên Thiên có vẻ rầu rĩ không vui. Không biết có phải vì anh còn đang suy nghĩ về việc cô đợi anh mười phút hay không, nhưng nếu việc nhỏ như vậy khiến anh quan tâm thì coi như là thành công.

Hai người đều có suy nghĩ của chính mình.

Trong khoa Khoa học Máy tính của Đại học A, trưởng khoa đang nói chuyện với Lục Doãn Tu, một giáo viên mới nổi tiếng trong khuôn viên trường, người đàn ông trước mặt anh ta, người đã từng giữ chức vụ học vấn ở đất nước A tài năng khi còn trẻ. Tuổi tác, bề ngoài lạnh lùng, tuy rất kiêu ngạo nhưng lại dễ gần và rất có trách nhiệm đến mức đáng kinh ngạc, dù chỉ chịu trách nhiệm dạy một lớp.

Lục Doãn Tu chỉ đơn giản sửa sang lại phòng nghỉ mà nhà trường chuẩn bị cho hắn, sau đó chuẩn bị bài giảng cho buổi học tiếp theo và tìm hiểu tình hình học tập của tất cả học sinh trong lớp, khi nhìn thấy thông tin của Việt Khâm, hắn có chút ngạc nhiên.

Có một bức ảnh đài 2 inch được đính kèm trong hồ sơ, trong ảnh là một cô gái có về ngoài rất thanh tú với mái tóc đen ngân dài đến tai, lông mày dài và đôi mắt to. Nhìn qua, tựa hồ là chụp lúc mười lăm mười sáu tuổi, hẳn là rất non nớt, nhưng ánh mắt lại rất điềm tĩnh, điềm đạm.

Trong lớp có 40 học sinh, trong đó có nhiều em xuất thân từ gia đình nghèo nhưng phần lớn đều đến từ các tỉnh không xa.

Huyện P? Đây là một hòn đảo độc lập, Lục Doãn Tu không biết nhiều về nơi này, nhưng hắn rất chắc chân ràng nơi đây nghèo nàn và lạc hậu, bởi vì giao thông không thuận tiện, cho dù phải dựa vào biển để kiếm ăn, thuyền bè đều có thể đi lại được đến và đi từ đó ra, chỉ có Việt Khâm là người đến từ một hòn đảo cách thủ đô hàng ngàn dặm để kinh doanh, giáo dục không hoàn hảo, và dân số dường như không bằng một nửa diện tích của một quận ở đất liền.

Có rất ít trẻ em xuất thân từ những gia đình nghèo. Bản thân Lục Doãn Tu, bao gồm tất cả những người bạn cùng lớp hơi thành đạt của mình, đều xuất thân từ một gia đình rất khá giả, và hắn thậm chí còn được nhiều lợi thế hơn những gia đình bình thường.

Cô gái này thực sự rất ấn tượng, tất cả quá trình học tập của Việt Khâm và những đánh giá của người khác về có ấy đều là rất đáng khen ngợi, làm hắn nghĩ đến lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô ấy làm bồi bàn vào ban đêm. Điều này không khỏi khiến Lục Doãn Tu chú ý đến Việt Khâm, đây là một viên ngọc quý hiếm.

Việt Khâm hắt hơi hai lần không thể giải thích được. Ai? Ai đang nghĩ về cô? Chẳng lẽ là Đường Thiên Thiên? Đang suy nghĩ, Đường Thiên Thiên liên bưng ra một chén nước nóng bốc khói.

"Việt Khâm, thời tiết càng ngày càng lạnh, uống cái này để khỏi cảm lạnh"

"Cảm ơn" Cầm lấy chiếc cốc, Việt Khâm nhìn cốc chất lỏng màu cam nhạt tỏa ra vị ngọt nhàn nhạt, cấn thận uống một ngụm vừa miệng.

Vị cam......cái này ngân ngừa cảm lạnh? Vậy có phải tất cả các loại thuốc ở thủ đô đều rất đắng? Đây là lần đầu tiên trong đài Nhac Khâm uống trà có hương trái cây, khi còn nhỏ cô luôn uống trà đắng để phòng cảm.

Từ góc nhìn của Đường Thiên Thiên, anh có thể nhìn thấy lông mi của Việt Khâm ẩm ướt do sương mù, trong lòng có có chút mềm mại, lông mi của cô gái này thật dày, thật dài, trông rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Nhịp tim của Đường Thiên Thiên tăng nhanh một cách khó hiểu, anh cảm thấy có vẻ thích Việt Khâm.