Thế giới 1: Thư Ký Tham Lam Trap Tổng Tài - Chương 3

Trước đó không lên tiếng, chỉ đến khi cô nói ra câu đó thì mới lên tiếng cắt ngang, Tô Dư gần như có thể tưởng tượng ra gương mặt của người đàn ông lạnh lùng, tự kiềm chế đang ở trong đó, khi tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt.

“Ôi, Cố tổng gọi tôi rồi, lâu không ở bên cạnh anh ấy, chắc chắn anh ấy không quen, em gái nhỏ à, tạm biệt nhé, nhớ giúp chị đây nhắc lại chuyện vừa rồi nhé.” Tô Dư nói với giọng mềm mại, nhưng lộ ra vài phần châm chọc.

Nói xong, không thèm liếc nhìn Thẩm Thanh Thanh một cái, cô đẩy cửa bước vào trong.

Để lại cô gái đang tức đến đỏ mặt, siết chặt tay ở phía sau, cô ta nghiến răng nói: “Cô nằm mơ đi!”

Nhìn thấy nữ chính bị tức giận đến vậy, hệ thống âm thầm nhắc nhở: [Ký chủ, đừng làm nữ chính tức giận quá mức, dù cô rất giỏi, nhưng nguyên chủ trong thế giới này không có nhiều nền tảng, nữ chính chỉ cần động ngón tay là có thể làm cô gặp rắc rối, đừng chơi quá trớn.]

Tô Dư không tỏ vẻ lo lắng: [Tôi tự có chừng mực.]

[...] Hệ thống rất khó tin vào lời này.

Vừa vào cửa, cảnh đầu tiên đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhưng không phát ra, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Ngay cả lúc này, anh cũng đang kiềm chế bản thân.

Theo kiểu làm phiền dây dưa nhỏ nhặt của nữ chính, không biết khi nào mới có thể thành công.

Có thể tưởng tượng thế giới này sốt ruột đến mức nào mới phải gọi Tô Dư đến giúp đỡ.

Tô Dư không cho anh cơ hội lên tiếng, trước tiên đã phát động khiếu nại đầy tủi thân: “Vừa rồi anh không hề để ý đến mặt mũi của em, lại còn bảo em ra ngoài, người phụ nữ đó chắc chắn đang cười nhạo em, dù sao em cũng đã theo anh lâu như vậy, anh không giúp em mà lại giúp người ngoài, thật quá đáng!”

Cố Yến Thanh nhìn cô, giọng điệu không chút cảm xúc: “Cô ấy không phải người ngoài.”

Không phải bảo vệ, chỉ là đơn thuần là nêu lên sự thật.

Trong lòng Tô Dư lầm bầm, không phải là người ngoài thì anh ở bên người ta luôn đi.

“Em biết, cô ta là em gái lớn lên cùng anh từ nhỏ.” Tô Dư đi đến, tựa mình lên đùi của nam chính, hành động lả lướt, giọng nói mềm mại, “Nhưng em cũng là em gái của anh mà.”

Cô dường như không lúc nào là ngừng quyến rũ: “Em là em gái tình yêu của anh.”

Chẳng lẽ còn không so được với người ngoài không có quan hệ huyết thống?

Dù cô không nói ra câu sau, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng, ai cũng có thể đoán được.

Cố Yến Thanh không bình luận gì, vẻ mặt vẫn không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Tô Dư lại cảm nhận được một sự khinh thường từ anh, như thể đang nói ——

Cô xứng sao?

“Cô muốn gì?” Cố Yến Thanh hỏi.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, anh đã hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này.

Quả nhiên, ánh mắt Tô Dư sáng lên, vui vẻ đưa ra yêu cầu của mình: “Chiếc dây chuyền trên cổ em gái vừa rồi rất đẹp, em thích nó.”

Cố Yến Thanh ngẩng lên, nếu anh nhớ không lầm, trong hai tháng qua, chưa tính thời gian trước khi họ xác nhận mối quan hệ, Tô Dư đã liên tục lấy đi từ anh những món đồ trị giá hàng chục vạn.

Vừa quay đầu đi là bán đổi thành tiền, món đồ mới làm thành đồ cũ bán lại, đồ trị giá hàng chục vạn mà bán được chưa đến mười vạn, không biết là ngu ngốc hay tham lam.

Nhưng chính vì người phụ nữ tham lam, vật chất, lả lướt này, ngoài vẻ ngoài chẳng có gì đáng giá, lại khiến anh càng thêm thèm khát.

Lần này, Cố Yến Thanh quyết định trực tiếp chuyển tiền cho cô, không bất ngờ khi thấy nụ cười càng thêm vui vẻ của cô, khóe mắt và lông mày đều lộ rõ sự sắc sảo và toan tính.

Hệ thống không khỏi khen ngợi diễn xuất của Tô Dư: [Ký chủ, diễn xuất của cô thật tuyệt, không có chút gượng gạo nào.]

Quả không hổ danh là một trong những người xuất sắc trong khóa đào tạo nhiệm vụ của năm nay.

Tô Dư: [Đó đương nhiên là vì tôi thật lòng mà, ai không thích tiền chứ? Tôi làm thư ký cực nhọc mỗi tháng chỉ có năm nghìn, giờ chỉ cần mở miệng đã có thể nhận vài vạn, nếu là cậu thì cậu có vui không?]

Hệ thống suy nghĩ một chút: [Có đạo lý!]

“Anh Yến Thanh, anh thật tốt.”

Nhận được tiền, Tô Dư không ngần ngại thể hiện sự yêu thích của mình, môi cô ấn vào khóe miệng của nam chính, hôn một cái thật mạnh, đại Thần Tài.

Bắt người tay ngắn*, nghĩ đến việc sau này còn phải lợi dụng anh, Tô Dư hơi cảm thấy ngượng ngùng.

(*) Nếu bạn nhận được lợi ích từ người khác thì bạn phải làm việc gì đó cho người khác.

Cảm nhận sự chạm nhẹ ở khóe môi, Cố Yến Thanh mắt hạ xuống, nhưng không tránh đi.

Tuy nhiên, anh không thích những cách xưng hô quá mức thân mật như vậy.

Theo Cố Yến Thanh, mối quan hệ giữa họ vẫn chưa đến mức quá thân thiết, chỉ là một cuộc trao đổi đơn thuần mà thôi.

Anh nhíu mày nhẹ: “Giờ là giờ làm việc, đổi cách xưng hô đi.”

Tô Dư hừ một tiếng: “Giờ làm việc, sao Cố tổng còn ôm chặt thư ký của mình vậy? Chỉ cho phép quan lớn đốt lửa, không cho phép dân thường thắp đèn à, Cố tổng thật sự là tiêu chuẩn kép.”

Rõ ràng là một người phụ nữ lả lướt, phóng túng tự động chui vào lòng anh, giờ đây lại còn trách móc ngược lại, thật sự là đáng ghét.

Cố Yến Thanh đưa tay vỗ nhẹ vào eo cô, giọng nói lạnh nhạt: “Dậy đi.”

Tô Dư lầm bầm: “Hẹp hòi, chỉ nói một câu anh tiêu chuẩn kép mà đã đuổi em lên, lúc em hôn anh sao không thấy anh từ chối.”

Mặc dù là lầm bầm, nhưng lại cho người khác nghe rất rõ ràng.

Cố Yến Thanh cảm thấy sự tu dưỡng nhiều năm của mình có thể sẽ bị người phụ nữ này phá vỡ, có lẽ đã bị phá vỡ rồi.

Anh khẽ ho một tiếng, ánh mắt lộ ra sự cảnh cáo.

Tô Dư chậm rãi rời khỏi lòng anh: “Được rồi được rồi, em không nói nữa là được chứ gì, Cố tổng.”

Cô đồng ý với yêu cầu của Cố Yến Thanh về việc đổi cách xưng hô.

“Vậy ngoài giờ làm việc, em nên gọi anh thế nào? Vẫn gọi là Cố tổng à?”

Cố Yến Thanh liếc nhìn cô: “Ngoài cách xưng hô vừa rồi, gọi thế nào cũng được.”

Tô Dư cảm thán người đàn ông khó tính này thật sự khó chiều, rõ ràng lúc gọi anh là “anh” thì anh cũng rất hưởng thụ, nhịp tim còn nhanh hơn một chút, giờ lại không cho gọi nữa.

Cô giả vờ suy nghĩ: “A Yến?”

Cố Yến Thanh ậm ừ một tiếng, coi như là đồng ý.

Tô Dư vẫn không hài lòng: “Tại sao người phụ nữ đó có thể gọi anh là ‘anh Yến Thanh’, còn em gọi anh là ‘anh Yến Thanh’ thì không được?”

Cố Yến Thanh nhướng mắt lên, cô còn không biết xấu hổ mà hỏi sao, chỉ cần giọng nói của cô bình thường hơn một chút, không quá lả lướt, như thể là ngọt ngào đến mức có thể kéo sợi ra...

Người đàn ông vẫn giữ nguyên câu trả lời: “Cô ấy là em gái.”

Khoảng cách xa nhất trên thế giới không gì bằng việc em thích anh, trong khi anh chỉ coi em là em gái.

Tô Dư âm thầm cảm thấy tiếc cho nữ chính một chút.

Nhìn lướt qua, đột nhiên cô thấy trên bàn có thêm một thiệp mời, thiệp mời rất đẹp, màu trắng bạc, hoa văn phức tạp và tinh tế, tên Cố Yến Thanh được viết bằng chữ viết thanh tú.

Trước đây trên bàn không có, mà nữ chính vừa đến là có ngay, không cần nói cũng biết là ai gửi đến.

Tô Dư dường như có thể thấy sự tập trung và mong đợi của nữ chính khi viết thiệp mời này.

“Cái này là gì?” Cô hỏi.

Tô Dư cầm lên xem, Cố Yến Thanh không ngăn cản.

“Tiệc sinh nhật?” Tô Dư đọc từng chữ, nói với vẻ tò mò, “Tổ chức tiệc sinh nhật còn cần đến tổ chức cả một bữa tiệc? Người giàu các anh thật là xa xỉ.”

Cô đột nhiên nghĩ đến bản thân, thì thầm phàn nàn: “Em còn chưa bao giờ ăn bánh sinh nhật bao giờ.”

Vốn chỉ là một câu thở dài tuôn ra vô tình, nhưng lại khiến Cố Yến Thanh quay lại nhìn cô.

Nguyên chủ quả thật chưa bao giờ ăn bánh sinh nhật, hồi nhỏ gia đình nghèo, tất cả những thứ tốt đều dành cho em trai, đừng nói là bánh kem, ngay cả câu “Chúc mừng sinh nhật” cũng hiếm khi có, sau này có tiền rồi, cảm thấy sinh nhật cũng chỉ vậy, thà ăn một bữa lẩu còn hơn là ăn bánh kem vừa béo vừa ngọt.