Chương 10

Mà ngay khi Thi Vưu Vưu chuẩn bị xem lại tướng mạo của đối phương thêm một lần nữa, đã bị Hạ lão ở bên cạnh đánh gãy cuộc nói chuyện giữa hai người bọn cô, nói: “Được rồi, đừng ba hoa chích chòe nữa, trở về trước với ba cháu đi, rửa sạch cái mặt đen thùi lùi đó của cháu đi đã rồi tính tiếp.”

“Ấy! Cháu còn chưa có thuật lại nguyên nhân cùng những gì đã trải qua mà, cháu phải cung cấp thêm manh mối cho đại sư, giúp cô ấy cùng cô ấy bắt yêu quái” Miêu nữ lang lưu luyến nhìn Hạ lão, thiếu điều nói thẳng là cô muốn ở lại xem náo nhiệt.

“Nói nhảm ít thôi, trở về tính sổ với con sau. Hạ tổng trừng mắt nhìn cô một cái, duỗi tay kéo cô lên khỏi ghế sô pha, nói: “Ba đưa con bé về trước, chỗ này để con xử lý được rồi."

“Ngày mai con còn có cuộc họp cần tham dự đấy thôi." Hạ lão xua tay, thái độ kiên quyết: “Ba ở lại được rồi."

“Ông nội thế nhưng muốn một mình ở lại xem náo nhiệt." Miêu nữ lang trừng mắt lên án: “Vì sao không thể dẫn theo cháu đi cùng!”

Hạ tổng nheo mắt, giơ tay vỗ nhẹ vào đầu cô, nói: “Ông nội con có thân phận gì, có thể úng não như con sao? Về nhà mau!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nhìn theo bóng dáng hai cha con rời đi, đám bảo an yên lặng gật đầu, Hạ lão không chỉ là hiệu trưởng trường cấp ba, mà còn là một nhà học giả có tiếng, sao có thể tin tưởng phong kiến mê tín, lưu lại khẳng định là vì muốn giám sát, gây khó dễ với bọn họ.

Lúc trước, sau khi những ông chủ lớn kia bị tập kích, người nhà bọn họ rất hay gây khó dễ cho bọn họ, bảo an còn chưa có kịp chuẩn bị nghênh đón bão tố, ôm chặt lấy tấm thân nhỏ bé yếu ớt lại đáng thương, dùng ánh mắt thấy chết không sờn nhìn chằm chằm vào Hạ lão, chỉ thấy ông ấy bước chân bay nhanh, dùng ánh mắt sáng lấp lánh giống y như cô cháu gái của mình vừa rồi nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt.

“Đại sư, khi nào thì chúng ta sẽ bắt đầu đi bắt yêu quái?”

Bảo an: "..."

Hạ tổng còn chưa đi xa dưới chân bước hụt một cái, suýt chút nữa đã ngã ra đất.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, Thi Vưu Vưu nhấc lên mí mắt, dừng lại trên người giám đốc Lưu: “Hỏi ông ấy kìa.”