Chương 12

“Dưỡng quỷ sửa vận còn không phải là muốn trở thành kẻ có tiền à, nhưng những người sống trong khu này đều đã là kẻ có tiền, không cần thiết đâu”

“Nói không chừng kẻ có tiền vẫn muốn trở thành kẻ có nhiều tiền hơn thì sao?”

Nghe thuộc hạ nói câu nghị luận, giám đốc Lưu lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông cung kính nhìn về phía Thi Vưu Vưu, hy vọng cô có thể giải thích nghi hoặc.

Thi Vưu Vưu gõ nhẹ mặt bàn theo quy luật, vừa mới tiến lại gần cô liền nhận thấy được sự tồn tại của thuật pháp, bóng đen kia chỉ là một mặt âm hồn cực yếu ớt, lại liên hệ với những chuyện đã xảy ra ở chỗ này, đáp án đã cực rõ ràng: “Không phải dưỡng quỷ sửa vận, mà là quỷ nuốt tài."

Thời cổ có gian thương sẽ tìm bà cốt ở địa phương chế tạo tụ bảo trận, nhốt lại những con vật có thể chiêu tài vào trong một chiếc bình bùn, động vật càng nhiều có thể trộm được tài vận của người khác cũng càng nhiều. Sau này thuật pháp này rơi vào tay đám tà tu, bọn họ có cơ sở, có thể vây khốn hồn phách của một người vào bên trong trận pháp, trận pháp sau khi khởi động có thể sử dụng âm hồn đi ra ngoài nuốt lấy tài vận.

“Đều cất hết vào bình, như vậy oán khí nhất định sẽ rất nặng, trách không được sẽ đả thương người khác." Bảo an lên tiếng nói chuyện yên lặng ôm chặt lấy kính bát quái vào trong ngực.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Âm hồn bị vây vào trong trận pháp là sẽ không có ý thức, bọn họ sẽ không đả thương người khác, mà chỉ muốn nuốt tài vận. Thuật pháp quỷ nuốt tài cũng chỉ là một loại giống như trói linh, lại mượn linh khí của động vật để trộm vận, hai loại này đều là những thuật pháp cực kỳ đơn giản.

Nhưng thuật pháp này cũng quá tàn nhẫn, cần phải tàn sát mấy chục động vật, còn gây tổn hại vận thế của người khác, nhưng khi phát động thuật pháp lại chỉ có thể nuốt được tài vận rất hữu hạn,người tu đạo đứng đắn là sẽ không vì mấy loại thuật pháp này mà để lây dính nhân quả, liên lụy bản thân."

“Không đúng nha, mấy người bị công kích kia đều đã bị thương, có người còn bị ngã gãy chân mà.”

Hạ lão phản ứng nhanh nhất, nói: “Cái này ngược lại không khó lý giải, bất thình lình bị tấn công, người bình thường đều sẽ kinh hoảng sợ hãi, phản kháng chạy trốn, trong quá trình này bị thương cũng thực bình thường.”

Một đám bảo an bừng tỉnh đại ngộ, kính nể nhìn Hạ lão, không tiếng động bày tỏ kính ý với thầy hiệu trưởng.

Thi Vưu Vưu: "..."