Chương 47

“Hình như là học sinh mới chuyển tới” Nam sinh không để ý nói, vừa nói vừa ấn di động.

“Ồ” Nữ sinh gục đầu xuống ngủ.

Tiết tự học buổi sáng trôi qua quá nửa, một nam sinh không mặc đồng phục hai tay đút túi đi từ cửa sau rảo bước tiến vào phòng học, lúc tới gần mới chú ý tới chỗ ngồi chuyên dụng của mình đã bị người khác bá chiếm đi phân nửa.

Tô Viêm cau mày, không vui gõ mặt bàn nói: “Cô là ai, có biết đây là chỗ ngồi của bổn đại gia hay không.”

Bổn đại gia? Thi Vưu Vưu còn là lần đầu tiên nghe thấy cách xưng hô này trong đời sống hiện thực, cô có chút tò mò mà quay đầu lại nhìn.

Nam sinh trước mặt diện mạo sáng sủa đẹp trai, mặc chiếc áo khoác da màu đen thời thượng, không chỉ đeo khuyên tai, mà trên cổ còn treo sáu chiếc dây xích bằng bạc, cách ăn vận trang điểm vi phạm nghiêm trọng quy định về cách ăn mặc của một người học sinh trung học nên có.

Nói vậy vị này chính là bạn ngồi cùng bàn mới của cô, Thi Vưu Vưu nghiêng đầu nói: “Ý của cậu là tôi nên ngồi vào bên trong?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Tôi mặc kệ bạn ngồi chỗ nào, tôi chỉ biết chỗ này là chỗ ngồi của tôi. Tô Viêm sắc mặt khó coi, thần sắc càng thêm không kiên nhẫn: “Tôi thấy cô là con gái nên mới bảo cô tự động dọn đi, cô tốt nhất thức thời một chút, đừng không biết tốt xấu”

Động tĩnh bên này của bọn họ đã khiến cho tất cả các bạn trong lớp chú ý tới, mấy bạn học nhát gan một chút đã trực tiếp cầm sách che mặt, đại khái sợ hãi sẽ phải nhìn thấy hình ảnh khủng bố nào đó.

Thi Vưu Vưu liếc mắt nhìn khắp phòng học một lượt, nói: “Nhưng mà, trong lớp không còn vị trí trống nào khác."

Tô Viêm: “Không liên quan tới bổn đại gia tôi đây."

Tiếng nói chuyện của bọn họ làm ồn đến nữ sinh ngủ gục ở bàn bên dưới, cô không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nói: “Tô Viêm, nếu cậu còn lảm nhảm, mình liền.......”

Còn chưa nói xong, liếc mắt liền thấy được một sợi “tiên khí”, hai mắt Hạ Khởi lập tức sáng ngời, kích động đứng dậy, đẩy ra Tô Viêm đầy vướng bận, tiến tới trước mặt Thi Vưu Vưu, túm chặt lấy tay cô và nói: “Chào buổi sáng, bạn học mới, mình tên Hạ Khởi, năm này 17 tuổi, còn độc thân.”