Chương 5

Nếu như giả thiết Lê Mộng Nhiễm là một cô thiên kim tiểu thư bị lưu lạc ở bên ngoài, vậy thì không bằng… Trước tiên là phải giúp cô ấy quay về nhà và nhận lại người thân!

Quá trình nhận người thân còn phải dựa vào tự nhiên, trùng hợp, không thể khiến người khác hoài nghi, tốt nhất là dựa theo nguyên tác của tiểu thuyết, tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, đột nhiên xuất hiện trước mặt nhà họ Lê rồi sau đó để bọn họ phải liếc nhìn một cái liền nhắm được mục tiêu.

Nói thì làm liền, Thi Vưu Vưu tìm kiếm di động để xác nhận số dư trong tài khoản, nhìn vào số dư trong tài khoản chỉ có ba con số, cô suýt chút nữa thì không nhịn được mà rơi nước mắt vì tình cảnh túng quẫn của mình.

Tuy rằng trong nhà còn 20 vạn, nhưng đó là tiền bồi thường của mẹ nuôi, không tới cảnh bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn động vào.

Cho nên cô gái nhỏ bần cùng là cô làm như thế nào mới có thể tiếp cận được người giàu như nhà họ Lê, trong khi có rất nhiều bảo tiêu vây xung quanh?

Đương nhiên cũng không thể đứng giữa biển người tấp nập, cầm theo cái loa kêu to “Con gái thất lạc nhiều năm của các người đang ở đây” đi.

Nếu như vị họ Lê kia không giống như trong tiểu thuyết, không phát huy được kỹ năng liếc mắt một cái liền nhận ra ai được là con gái ruột của mình, thì trường hợp đó chẳng phải cực kỳ xấu hổ hay sao.

Nghĩ tới nghĩ lui thì Thi Vưu Vưu vẫn là cảm thấy ngẫu nhiên gặp được là đáng tin cậy nhất, mà trước đó chẳng phải cô cần điều tra rõ ràng hành hung của nhà họ Lê hay sao?

Ban đêm cùng ngày, Thi Vưu Vưu thừa dịp Lê Mộng Nhiễm ngủ say rồi lén chuồn ra ngoài.

Xí nghiệp của nhà họ Lê rất có tiếng tại địa phương, hình ảnh chụp của hai cha con nhà họ Lê cũng thường xuyên hiện trên tạp chí tài chính kinh tế, nhà bọn họ ở trong khu biệt thự người giàu tấc đấc tấc vàng, chỉ riêng tiền đi xe hơi tới đây cũng đã tiêu hết hai trăm tệ rồi, cô vốn đã không giàu có gì càng thêm dậu đổ bìm leo.

Giơ tay lên lau đi nước mắt bần cùng, Thi Vưu Vưu lại gần khu biệt thự, bên ngoài cửa có bảo an túc trực 24/24, riêng camera đã có tới tận mười mấy cái, đừng nói hiện tại đã qua rạng sáng, cho dù là ban ngày ban mặt cũng khó mà có thể ra vào tự do.

Cũng may cô đã sớm nghĩ tới vấn đề này, cho nên đã chuẩn bị phương án khác.



Xác nhận cửa chính không thể nào tiến vào, Thi Vưu Vưu xoay người chuyển động xung quanh một vòng, nơi ở của kẻ có tiền chính là tốt nhất, không chỉ có xanh hoá tốt, mà ngay cả một con quỷ cũng không thấy, sạch sẽ đến nỗi cả một chút trọc khí cũng không có.

Một mảnh khu vực không có quỷ tụ lại thực là bình thường, nhưng ngay cả trọc khí cũng không có thì chỉ có thể thuyết minh nơi này vừa mới được tinh lọc, Thi Vưu Vưu dừng lại vài bước, nếu còn tiếp tục tìm kiếm mù quáng thì cũng chỉ có thể lãng phí thời gian.

Có vài bất động sản là nơi cư trú của phú hào sẽ định kỳ mời cao nhân về làm tinh lọc một lần, rốt cuộc đại bộ phận thương nhân đều có chút mê tín, cũng không thể không bấm bụng dùng tiền để mua sự yên tâm, nhưng có thể tinh lọc tới trình độ này thì người thực hiện phải là một người có đạo hạnh rất cao tay, nhưng cao nhân như vậy không thể nào lại đặc biệt tới nơi này làm mấy việc nhỏ như tinh lọc trọc khí như này được.

….. Được rồi, nếu đối phương bỏ ra không ít tiền thì cũng không phải là không có khả năng đó.

Vốn dĩ Thi Vưu Vưu định tìm một con quỷ quen thuộc với xung quanh đây để dễ lẻn vào nhà họ Lê, sau đó sử dụng âm hồn thăm dò hành trình của một nhà bọn họ, hiện tại xem ra chỉ có thể sử dụng cách khác.

Mà ngay khi cô đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, thì bỗng dưng lại nghe thấy tiếng thét chói tai của một người từ phía xa truyền tới, xa xa nhìn thấy một cái bóng đen đang công kích một cô gái trẻ trang điểm đậm, phong cách ăn mặc như “miêu nữ lang”?

Thi Vưu Vưu nhanh chóng lấy một cái linh quyết đánh vào trên người cái bóng đen, bỗng nhiên một tiếng hét thê thảm vang lên, bóng đen lung lay trong không khí khoảng hai vòng rồi tiêu tán không thấy đâu.

Miêu nữ lang vừa phải chịu một cú sốc liền không chịu được ngã ngồi dưới nền đất, hai mắt còn đong đầy nước mắt, Thi Vưu Vưu liền đi lên trước bắt lấy cánh tay cô ấy rồi kéo lên.

Tiếng bước chân ngày càng dồn dập và hỗn độn truyền tới, mấy người bảo an tay cầm gậy chạy nhanh như gió mà lao tới.

Theo sau là mùi máu tươi gay mũi truyền đến từng đợt, Thi Vưu Vưu cau mày, mùi nặng như vậy, nhóm người này đổ hết máu chó mực lên trên người hay sao?

Sau khi tiến lại gần, chỉ thấy mấy nhân viên bảo an không chỉ bôi máu chó mực lên trên gậy mà còn mang trên người nhiều loại trang bị, trong tay còn quấn lấy mấy vòng tràng hạt phật, khắp người treo tỏi, có người còn đeo một tấm kính bát quái cực kỳ lớn trước ngực.