Chương 6: Người Kì Quái (3)

Vài tên nam đệ tử thấy Vân Đường thoạt nhìn liền không giống người lớn gan có ý muốn vào sâu trong núi, phỏng chừng nàng chỉ muốn đi dạo bên ngoài, ngắm hoa hoặc hái quả dại, hơn nữa bản thân cũng bị thương, liền mặc kệ nàng, cầm tay nhau đi hướng Thái Hư kiếm phủ.

Vân Đường bay lên cây, nàng đang kỳ Trúc Cơ, không có kiếm, không thể ngự kiếm phi hành, nhưng vẫn có thể nhảy qua lại vài cái cành cây.

Vân Đường đứng trên ngọn cây, trông về phía xa rừng rậm: Nàng đã tới phía sau núi, từ đây đi vào sâu thêm năm mươi dặm, là nơi khi còn nhỏ nàng đã tới, hơn nữa xác định khu vực an toàn.

Nàng nhiều năm không trở về, không biết sau núi có gì thay đổi, thời thế thay đổi, đem phạm vi thu hẹp còn ba mươi dặm. Nàng hôm nay muốn tại đây trong ba mươi dặm tìm kiếm dược liệu, có may mắn phát hiện Linh Thứu thảo không, giúp nàng trị liệu ám thương.

Linh Thứu thảo nhỏ bé, quả nhỏ màu tím đen, tán lá rộng, trái cây hình đèn l*иg, cây giống như ngón tay.

Vân Đường khi còn nhỏ, từng ở sau núi phát hiện một gốc cây Linh Thứu thảo, hiện tại tuy rằng đã qua lâu, cây thuốc kia không có, nhưng chung quanh nói không chừng còn có vài gốc Linh Thứu thảo khác.

Vân Đường dựa theo trí nhớ tìm đường đi, sắc trời tối dần, nàng khom lưng cẩn thận phân rõ các loài cây trên mặt đất, sợ không cẩn thận liền đem linh thảo cứu mạng đạp trong lòng bàn chân.

Bỗng nhiên, Vân Đường thấy cách chân một một khoảng có một gốc cây nhỏ, đúng là màu sắc đó, tán lá rộng, không phải Linh Thứu thảo thì là cái gì?

Vui mừng qua đi, lại thất vọng phát hiện, cây Linh Thứu thảo này không biết đã bị thứ gì cắn đứt rễ, cây đứt rễ đã là thất bại, hương vị thanh cũ hoàn toàn không có, chỉ còn lại mùi hôi, có thể nói là không có giá trị sử dụng.

…… Thiếu may mắn đến vậy à!!!

Mọi hy vọng của Vân Đường đều bị tan vỡ, làm nàng lạnh thấu tim, nàng lau mặt một phen, lực sĩ chânchinhs trước nay đều có cuộc sống ảm đạm, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa. Trứng gà không thể đặt ở cùng một cái rổ, cho nên gần đây nhất định còn có Linh Thứu thảo khác!

Vân Đường xoa xoa mắt hoa, tiếp tục khom lưng tìm Linh Thứu thảo khác.

Linh Thứu thảo kỳ thật là dược liệu tương đối quý hiếm, nơi khác rất khó tìm kiếm, Vân Đường chỉ có thể gửi hy vọng vào cây Linh Thảo mấy năm trước, nơi này còn có rất nhiều hậu thế của nó.

Vân Đường chậm rãi đi tìm, liền đánh mất niềm tin, phía trước hơi nước mờ mịt, mùi hương luân động, một nguồn thanh đàm tản ra hơi thở mát lạnh, nước gợn sống lân lân, lá sen xanh biếc như ngôi sao, hơi lạnh so với trên bích đàm, lấn áp vầng trăng, một đóa hoa sen hơi lộ ra, thánh khiết mỹ lệ.

Này đàm thế nhưng như tiểu Dao Trì giống nhau, tiên khí phiêu phiêu, khiến người không dám sinh ra khinh nhờn chi ý.



Mùa xuân khai hoa sen? Nhưng thật ra hiếm thấy, bất quá nơi đây linh khí hội tụ, xác thật có thể thúc đẩy kì hoa nở. Hơn nữa chim hót quanh năm, đất đai màu mỡ, cũng không dị tượng, Vân Đường liền yên lòng.

Quan trọng nhất chính là, Vân Đường cư nhiên ở bên hồ sen thấy một gốc cây Linh Thứu thảo sống, gió thổi lá lay nhẹ, mùi hương từng đợt từng đợt bay sang.

Nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Linh Thứu thảo, thật cẩn thận, sợ thương tổn cây Linh Thứu thảo dù một chút, dùng lực kéo nhẹ bên ngoài, một gốc cây Linh Thứu thảo phẩm chất cao liền rơi vào trong tay nàng.

Lại thấy cây cỏ mới mọc bỗng nhiên hơi hơi động lên, âm thanh sóng không còn lặng, lá sen xanh non cũng trong thời gian ngắn như bị ăn mòn, mai một ở Thanh Trì, giây lát ở giữa, một luồng nước như có máu đỏ tươi trào ra, khoảnh khắc đã thành một vùng nước màu máu.

Phật liên thánh khiết cũng nhiễm cái màu sắc yêu dã này.

Chung quanh chim tước không một con nào kêu lên, “Bùm” một tiếng, một con chim tước nhát gan chân nhẵn như nhau, từ ngọn cây cao ngã xuống trên mặt đất thật mạnh. Chân nó duỗi ra, tại chỗ giả chết.

Vân Đường:………… Ngọa tào.

Nàng không khỏi thấy quần áo đẫm mồ hôi, máu trong đầm đã bốc lên một mảng lớn, tựa như cười nhạo Vân Đường.

Vân Đường nhanh nhẹn nhảy lên, nàng ở Ma Vực nhiều năm, sớm đối với nguy hiểm sinh ra một loại phản ứng cực nhanh nhạy. Mà cái đầm này, thứ nhất có thể giấu diếm được nàng, thứ hai khi đầm có hiện tượng màu máu, quanh than đều điên cuồng vang lên cảnh báo, đối phương là thứ nàng không thể trêu vào a!

…… Cứu mạng.

Vân Đường run run đem Linh Thứu thảo trong tay lại lần nữa chôn xuống huyết đàm bên cạnh.

“Tiền, tiền bối, linh thảo của ngài thật không tốt, ta liền nhìn xem thử, thổi cho nó một chút.” Vân Đường căng da đầu nói, “Không nghĩ quấy rầy ngài thanh tu, là vãn bối có mắt không tròng, vãn bối không quấy rầy tiền bối nữa, trước……”

Nàng muốn lòng bàn chân như bôi dầu, dưới đấy đầm liền vang lên một thanh âm vài phần lười nhác, vài phần trầm thấp, là giọng nam: “Muốn chạy?”

Da đầu Vân Đường tê dại, nghe giọng liền biết người này không dễ chọc, giống với những tên trong Ma Vực, biếи ŧɦái giống nhau, càng không chút để ý thì gϊếŧ người càng giống chó điên, đều ngăn không được.