Chương 11: Nhân viên cửa hàng tiện lợi (5)

Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

Số người ngó xem bên ngoài rào cảnh báo ngày một tăng lên.

Có người phát hiện ra có người ngã xuống trước cổng tòa nhà Hồng Thịnh. Người ngã xuống mặc đồng phục màu xanh lam, là nhân viên bảo vệ của tòa nhà. Lần này không giống như mấy lần trước, không chỉ một người xảy ra chuyện mà tận mấy nhân viên bảo vệ bị ném ở cửa.

Cảnh sát và nhân viên y tế đến hiện trường, phong tỏa hiện trường và nhanh chóng đưa các nhân viên bảo vệ đi, đội điều tra đặc biệt cũng cử người đến.

Trong đội có máy dò chuyên dùng để dò tìm hơi thở của dị chủng được lấy từ trò chơi ra, những người khác ở lại bên ngoài, chỉ có hai đội viên mặc đồng phục đến gần cổng lớn dò tìm dấu vết.

Máy dò tìm rất chuẩn, chỉ cần có dị chủng ở thì dù hơi thở của nó có yếu đến đâu cũng có thể phát hiện ra, bây giờ lại im lặng như chết, máy dò không có tín hiệu cảnh báo.

Giống kết quả của những lần dò tìm trước.

Hai đội viên liếc nhìn nhau, chậm rãi rời đi.

Quay về chỗ đứng ban đầu, có người lấy giấy bút ghi lại kết quả dò tìm lần này, một người khác thì nhìn về phía những người đang đứng chờ kết quả dò tìm, nói: “Không có dấu hiệu dị chủng xuất hiện. Lúc trước chúng tôi đã điều tra dò tìm cả tòa nhà cũng không phát hiện dấu vết của dị chủng, sự cố lần này chắc là do con người làm.”

Biết những chuỗi sự kiện này không liên quan gì đến dị chủng, những người có mặt ở đây cùng nhau thở phào một hơi.

Không liên quan gì đến dị chủng, nếu chuyện này là do con người làm thì càng khó giải quyết và quỷ dị hơn.

‘Tít~’

Vừa đi đến hồi kết luận thì âm thanh bén nhọn đột nhiên vang lên khiến màng nhĩ đám người đứng đó đau nhức.

Mọi người cùng nhìn về phía máy dò tìm ban nãy không có động tĩnh gì mà bây giờ lại không ngừng phát ra tiếng cảnh báo.

Hai đội viên biến sắc, vội vội vàng vàng bàn bạc với người của đội 1 đang trực ở gần đây. Lúc sau có một người trong số bọn họ lấy bộ đàm ra, vội vàng la lên:

“Đội phó Hồ, tòa nhà Hồng Thịnh xuất hiện hơi thở của dị chủng, theo đánh giá sơ bộ là cấp A, đội 2 yêu cầu hỗ trợ.”

——

Cầu thang lên tầng 4 tòa nhà Hồng Thịnh.

Sau khi Giang Vu Tận thốt ra lời nhận xét về con rối nhỏ, vẻ mặt của con rối nhỏ lập tức thay đổi, khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng có vết máu chảy ra.

Tiểu Lý trợn tròn mắt, Giang Vu Tận còn giật mình hơn cậu chàng, bất khả tư nghị: “Có thế thôi mà sụp đổ rồi đó hả?”

Lần đầu tiên đối mặt với thứ tưởng chừng như siêu nhiên này, bàn tay cầm điện thoại của Tiểu Lý run lên, bất giác lui về phía sau, sau đó tóm lấy cánh tay Giang Vu Tận, quay người bỏ chạy.

Giang Vu Tận vừa bị kéo chạy đi vừa nhắc nhở cậu chàng một câu: “Cậu quay đầu nhìn thử đi.”

Tiểu Lý quay đầu nhìn lại, con mắt trừng lớn, tơ máu trong mắt hiện lên rõ ràng.

Chỉ trong thời gian cậu chàng xoay người ngắn ngủi đó, khoảng cách giữa con rối nhỏ và hai người bọn họ thu hẹp đi rất nhiều, tốc độ nhanh như quỷ nhưng khoảnh khắc Tiểu Lý quay đầu, nó lại dừng chân không nhúc nhích.

Tiều Lý quay sang nhìn Giang Vu Tận, đến khi cậu chàng quay đầu lại thì con rối gỗ đã cách bọn họ không tới một mét.

Cậu chàng không dám nhìn ra chỗ khác nữa, thậm chí còn không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm con rối nhỏ và chậm rãi đi lùi về sau.

Bị nhìn chằm chằm, quả nhiên con rối không còn di chuyển nữa.

Có lẽ bọn họ đã tìm được nguyên nhân tại sao trước khi hôn mê những người kia lúc lại trừng to mắt đỏ ngầu, chắc là vì chạm mặt con quỷ này.

Đã biết được nguyên nhân, Tiểu Lý lại không vui nổi.

Khi đèn pin của điện thoại di chuyển, cái bóng của con rối nhỏ cũng thay đổi theo, biến thành một sợi dây dài.