Chương 8: Nhân viên cửa hàng tiện lợi (2)

Sáng hôm sau, đợi đến khi Trần Cảnh quay về thì người ở trong phòng ngủ vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự như cũ.

Cậu ta tắm rửa thay đồng phục và sau khi chuẩn bị bữa sáng, cậu ta lập tức rời khỏi nhà.

Giang Vu Tận ngủ đến lúc tự tỉnh, may mà buổi trưa có thể nhìn thấy bản tin sáng được chiếu lại.

Lấy tiếng TV làm nhạc nền, cậu vừa ăn vừa chơi Tiêu Tiêu Lạc, năng lượng đã cạn kiệt chỉ sau bữa ăn sáng vào buổi trưa.

Chỉ còn một cơ hội cuối cùng để vượt qua ải, cậu tập trung tinh thần nhìn vào màn hình điện thoại, thuận tay ném bát vào trong máy rửa.

Hình như bị vướng cái gì đó, cậu hơi dùng sức.

‘Cạch.’

Âm thanh vang lên trong phòng bếp yên tĩnh, tiếng động không lớn nhưng không biết tại sao lại cảm thấy có chút chói tai.

Giang Vu Tận cúi đầu nhìn mảnh kim loại bị chiếc đũa cấn vỡ ra, bàn tay khẽ khựng lại.

Khi cậu định gắn mảnh kim loại về lại chỗ cũ thì tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Vu Tận nhìn Tiêu Tiêu Lạc rồi lại nhìn máy rửa bát bị mẻ một góc, vội vàng đóng cửa phòng bếp.

Tốt quá, không phải học sinh cấp ba về.

Người đứng ngoài cửa là một ông chú, ông ta đang cười gượng gạo nhìn cậu.

Giang Vu Tận lau mồ hôi, cũng cười... chân thành.

Lại có đơn rồi.

——

Sau khi xử lý dị chủng B706 vào mấy hôm trước, tuy Từ Cao vẫn còn sống sờ sờ nhưng sau đó đã được đưa đến bệnh viện.

Dị chủng đã chết nhưng anh ta cũng không khá hơn là bao, một cánh tay gần như tàn phế, bị giữ lại nằm ở bệnh viện quận Bắc.

Nằm vài ngày, anh ta đã đi dạo mấy vòng bệnh viện. Cuối cùng sau màn kiểm tra sức khỏe, anh ta được cho ra viện.

Bệnh viện nằm gần khu vực buôn bán, đối diện là một cửa hàng tiện lợi.

Hôm nay trời nắng to, mồ hôi đổ ra như muốn bốc hơi. Anh ta nhìn xung quanh rồi bước vào cửa hàng tiện lợi.

Trong cửa hàng tiện lợi có máy lạnh, không gian mát mẻ.

Bây giờ vẫn còn sớm, bên trong cửa hàng tiện lợi cũng vắng người, chỉ có một nhân viên cửa hàng ngồi sau quầy thu ngân chơi Tiêu Tiêu Lạc, cả người sạch sẽ thoải mái trông còn dễ chịu hơn cả bệnh nhân như anh ta.

Anh ta cầm chai nước đặt trên bàn.

Nhân viên cửa hàng đang cúi đầu chơi Tiêu Tiêu Lạc cuối cùng cũng ngẩng đầu, cặp mắt như thể mãi mãi không bao giờ mở to được trông rất quen thuộc.

Từ Cao: “...”

Từ Cao hỏi: “Không phải cậu có mở một phòng làm việc à?”

“Đây là ủy thác đó.” Giang Vu Tận quét mã chai nước, lời ít ý nhiều: “Nói ra thì dài dòng lắm, hai tệ.”

Nói đơn giản thì ông chú hôm qua tìm đến cậu là chủ của cửa hàng tiện lợi này, ông ta muốn đưa gia đình đi chơi mấy ngày, thông qua nhiều lời giới thiệu mới tìm đến cậu.

Ông chú không thiếu tiền, cũng không biết nghe mấy tin đồn giả ở đâu mà cho rằng cậu rất đáng tin. Thế là ổng cho cậu số tiền hơn lương của nhân viên cửa hàng bình thường gấp mấy lần, bảo cậu đến đây làm thu ngân.

Giang Vu Tận không hiểu ông chú nhà giàu nhưng rất vừa lòng với tiền lương.

Dù sao thì cậu cũng đang thiếu một cái máy rửa bát.

Từ Cao trả tiền, nhìn xung quanh rồi ngả người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Hôm nay có người trong đội đến thăm tôi, nói không chừng bạn trai cũ của cậu cũng đến á.”

Con người này tốt bụng ghê.

Giang Vu Tận nhăn mày, chắp hai tay cảm ơn anh ta đã báo tin.

Từ Cao tốt bụng nhận được câu ‘đi thong thả’ của nhân viên cửa hàng.

Ra khỏi cửa hàng, anh ta quay đầu nhìn lại, nhìn nhân viên cửa hàng bắt đầu kiếp sống chơi Tiêu Tiêu Lạc của mình tiếp.

Một ngày, việc Giang Vu Tận làm được nhiều nhất là Tiêu Tiêu Lạc, sau đó là thu tiền, tiếp nữa là ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại ở bên ngoài trong lúc sạc điện thoại.

Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, xe cấp cứu chưa đến được bao lâu, đèn bên đường lại lóe lên khiến đường phố bị nhuộm thành màu đỏ, người ra vào bệnh viện không ngừng tăng lên.

Giang Vu Tận không để ý lắm, chỉ thỉnh thoảng đếm ngược thời gian tan làm.

Người đi bộ hai bên đường ngày càng ít, một nhân viên khác chịu trách nhiệm sắp xếp kệ và bổ sung hàng hóa trong cửa hàng đã tan sở, cậu lại nhìn xuống đồng hồ, chuẩn bị tan làm.

Còn hai phút nữa là tan làm thì cánh cửa cảm biến phát ra tiếng.

Giang Vu Tận đã chực chờ ở bên quầy lại chậm rãi quay về chỗ cũ, tiếp tục lẳng lặng đếm ngược giờ tan làm.

Người khách bước vào cầm lodophor đặt lên bàn, cánh tay đầy gân xanh, vết máu đã biến thành màu nâu sậm ở mé ngón tay khẽ lướt qua.

Giang Vu Tận để ý đến nhưng không quan tâm, cậu vẫn đang trông chờ đến giờ tan làm. Cậu quét mã tính tiền rồi ngước mắt lên nói:

“Mười tệ.”

Người đàn ông mặc trang phục chiến đấu màu đen rũ mắt, đôi đồng tử màu xám hiếm thấy đối diện với ánh mắt người đối diện.

Tự dưng chạm mắt nhau, vẻ mặt người đứng sau quầy thu ngân vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn vô tư ngáp dài.

Trong cửa hàng tiện lợi rất yên tĩnh, một tiếng ngáp cũng bị phóng đại.

Từ Đồng Quy quay đi tính tiền, cầm lodophor rời đi.

Đến khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi được một khoảng, anh mới quay đầu lại.

Nhân viên bên trong cửa hàng tóc tai bù xù đang cúi đầu tắt máy tính, gương mặt ngái ngủ dưới ánh sáng trắng.

“Đội trưởng Từ đang nhìn gì thế?”

Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa hòe đến gần, nheo mắt nhìn theo tầm mắt của anh, vừa vặn nhìn thấy người kia trèo qua quầy thu ngân, đi đường tắt để tan làm.

Trông có vẻ rất vội vã như không thể tan làm trễ dù chỉ một giây.

Từ Đồng Quy quay đi: “Không có gì, về trước thôi.”