Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trở Về Từ Vô Hạn Tôi Trở Thành Học Bá

Chương 10:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời khắc bóng đen tiêu tán, nhiệt độ trong phòng lập tức trở lại bình thường.

Người đã tiến vào mộng đẹp một lần nữa - Tiết Yển cảm nhận được độ ấm tăng lên, không đến vài phút sau tư thế ngủ liền biến thành hình chữ X.

Vô cùng thoải mái.

Bóng đen còn chưa đi xa thấy một màn như vậy, tức đến mức khí đen quanh thân cuồn cuộn.

Không, không được, tôn nghiêm của một con quỷ không thể bị con người đạp dưới chân như vậy được, nó muốn lấy lại ở chỗ này!

Tầm mắt của bóng đen đen như mực rơi xuống những chiếc giường khác trong phòng.

…… Nó cũng không tin!

Rạng sáng 5 giờ rưỡi, radio bắt đầu phát nhạc đánh thức mọi người.

Là một người đã quen với kiểu sinh hoạt này suốt một học kỳ lớp 12, Tiết Yển thuần thục lật người ngồi dậy, mắt vẫn nhắm, duỗi tay sờ quần áo của mình để mặc vào.

“Ơ, sao quần áo của mình lại rơi trên sàn?”

Tay sờ thấy một khoảng trống rỗng, Tiết Yển lập tức tỉnh táo.

Đèn trong phòng đã tự động bật lên, không chỉ chiếu sáng rõ ràng chiếc áo khoác của Tiết Yển trên sàn nhà, mà còn chiếu sáng rõ ràng từng chiếc giường ngủ trong phòng.

Một tiếng thét chói tai vang lên, trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi.

“A!!! Cứu, cứu tôi! Tôi đã nhìn thấy quỷ, tôi nhìn thấy quỷ! Tôi sắp chết, cứu tôi, tôi sắp chết rồi a a a a!!!”

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, đồng tử chấn động.

Giường của Hà Bân Bân nằm chéo đối diện với Tiết Yển, gần cửa sổ. Giờ phút này, trên giường dường như bị ai đó ném tới mùa đông ở phương bắc, rồi đi một vòng ở đó. Chăn bông, gối đầu, thậm chí cả thanh chắn giường đều bị đóng băng mang theo sự rét lạnh thấu xương, dù không đến gần, cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ đó.

Còn có cả âm khí ào ào!

Nhưng thứ tệ hơn cả cái giường, là Hà Bân Bân trên giường.

Cũng giống như những đồ vật trên giường, trên người Hà Bân Bân cũng kết đầy băng sương! Không riêng gì trên quần áo, ngay cả tóc, lông mi, thậm chí cả râu ria vừa mọc ra bên miệng cũng bị nhiễm băng trắng.

Không giống như những vật chết trên giường, con người có thể di chuyển.

Vậy nên, giờ phút này nội tâm tràn ngập sợ hãi của Hà Bân Bân đã không còn hiểu nổi bình tĩnh là gì, mất đi sự tỉnh táo, lý trí cơ bản nhất, chỉ còn lại sự hoảng sợ, những tiếng thét chói tai cầu cứu và giãy giụa loạn xạ!

Theo sự vặn vẹo điên cuồng của cơ thể, lớp băng bám trên người ông ta bắt đầu vỡ ra ……

“Đừng động!” Hạng Dụ hét lên, “Ông mẹ nó đừng động! Lại cử động nữa ông thật sự sẽ chết đấy!”

Những người chơi tận mắt nhìn thấy theo động tác giãy giụa của Hà Bân Bân, lớp băng nứt ra trên cơ thể ông ta cũng tạo thành từng đường nứt trên chính cơ thể ông ta, mới bắt đầu chỉ là một vết nứt nhỏ, sau đó theo động tác càng ngày càng mạnh của ông ta, vết nứt càng lớn hơn, thậm chí khi nhìn qua vết nứt còn có thể thấy rõ mạch máu, cơ bắp và cả xương bên trong!

Một lượng máu lớn phun ra từ những vết nứt, phun lên chăn bông như một cơn mưa xối xả, rồi trong nháy mắt bị đóng băng thành băng máu cứng rắn!

Đáng sợ chính là, cơ thể bị chia năm xẻ bảy như thế nhưng chủ nhân của nó lại không hề để ý tới, Hà Bân Bân vẫn còn đắm chìm trong sự sợ hãi khi gặp quỷ.

Mắt thấy đầu óc ông ta đã không còn tỉnh táo nữa, cho dù là người chơi từng trải như Hạng Dụ, nhìn thấy tình huống như vậy sau lưng cũng phát lạnh.

Anh ta không thể không sử dụng kỹ năng [kinh sợ] trong tiếng hét bảo dừng lại kia, khó khăn lắm mới có thể kéo Hà Bân Bân đang trên bờ vực sắp hỏng mất trở về.

Cuối cùng khi Hà Bân Bân tỉnh táo lại thì da thịt trên người đã nứt đến mức không còn lại mấy chỗ tốt, ông ta cứng người, ngay cả môi cũng không dám động đậy một chút, chỉ dám phát ra từ trong cổ họng những âm thanh khô khốc “ư, ư”, ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt.

Cảnh tượng này quá mức đẫm máu quỷ dị, Tôn Nhạc Uyển và Tưởng Thành Chí đã sợ tới mức ngã co quắp xuống đất, ngay cả kêu lên cũng không kêu thành tiếng.

Sắc mặt của Hạng Dụ vô cùng khó coi: “Ông bình tĩnh lại đi. Đây mới là ngày đầu tiên của phó bản, sẽ không có người chết dễ dàng như vậy đâu, đừng hét, đừng cử động, tôi nghĩ cách cứu ông.”

Tiếng Hạng Dụ chậm rãi trấn an Hà Bân Bân. Không chỉ trấn an ông ta, mà còn khiến Tôn Nhạc Uyển và Tưởng Thành Chí an tâm hơn.

Lời nói của anh ta vẫn có tác dụng, phát hiện đúng như lời Hạng Dụ nói, tuy rằng tình trạng của Hà Bân Bân rất thảm, nhưng đúng là người không chết, hai người còn lại cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ cơn sợ hãi, run run rẩy rẩy đứng lên.

Nhưng vẫn không dám đến quá gần.

Tiết Yển cũng bị dọa sợ rồi, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết đến vậy. Chuyện này khiến sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc, nhịp tim cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nghe thấy Hạng Dụ nói cứu người, cậu lập tức nói tiếp: “Phải làm sao mới có thể cứu? Cần tôi tìm điện thoại gọi 120 không?”

Cũng không biết phó bản này có 120 hay không.

Tưởng Thành Chí bên cạnh đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức hồn cũng sắp bay mất, đâu còn nhớ rõ đây là phó bản, cũng không nhớ ngày hôm qua Hạng Dụ mới dặn bọn họ đừng để ý đến Tiết Yển. Nghe thấy 120, cậu ta theo thói quen tốt từ nhỏ đến lớn của mình vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, mau gọi 120!”

“Gọi cái rắm!” Hạng Dụ vô cùng tức giận, “Nếu 120 có thể chạy vào trong phó bản, ông đây sẽ tin cậu! Nhanh lại đây phụ một chút, nâng ông ta xuống!”

Nếu không phải…… Ông đây cũng chẳng quản sống chết của các người!
« Chương TrướcChương Tiếp »