Chương 12:

Trên đường từ ký túc xá đến phòng học, cuối cùng Hà Bân Bân cũng run run rẩy rẩy nói ra tỉ mỉ chuyện nửa đêm hôm qua gặp quỷ cho mọi người.

“…… Thật sự rất lạnh, lạnh đến tận xương tủy, lạnh đến mức tôi tưởng mình sắp bị đông chết.…… Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một người đen như mực đứng trước giường. Không không không, đó tuyệt đối không phải là người, tôi chắc chắn là tôi không nhìn lầm!”

“Nó cứ nhìn chằm chằm tôi! Cứ im lặng đứng ở mép giường không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi! Tôi, tôi……”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị liền đối mặt với tầm mắt như vậy, sự sợ hãi lập tức bủa vây lấy Hà Bân Bân, ngay cả sức lực để dời tầm mắt đi chỗ khác hay nhắm mắt lại ông ta cũng không có.

“Tôi thật sự rất sợ…… Cái bóng kia vừa cao vừa gầy, tôi nằm ngủ trên giường tầng trên nhưng khi nó đứng ở mép giường nhìn tôi tôi thấy nó lộ ra hơn nửa thân trên, thậm chí có thể thấy được cả eo! Đầu nó cũng sắp đυ.ng đến trần nhà! Ánh mắt nó nhìn tôi như nhìn một miếng thịt nằm trên thớt ……”

“…… Tôi chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, toàn thân càng ngày càng cứng đờ…… Cũng không biết nó rời đi khi nào, tận đến khi bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mọi người rời giường, tôi mới……”

Chuyện xảy ra sau đó, mọi người đều đã biết.

Hà Bân Bân nói xong, ánh mắt vội vàng đảo qua những người trước mặt: “Mọi người không có cảm giác gì sao? Chúng ta đều ở chung một phòng ký túc, không có khả năng chỉ có mình tôi nhìn thấy nó phải không? Phải không?!”

Hô hấp Hà Bân Bân dồn dập, gấp gáp muốn nhận được câu trả lời đồng thuận từ đồng đội.

Sau khi hồi phục lại lý trí từ nỗi sợ hãi cực hạn đêm qua, ông ta hiểu được, chỉ khi tất cả mọi người đều gặp phải loại chuyện này, thì mới có thể chứng minh được ông ta không phải kẻ xui xẻo bị thứ kia lựa chọn, vậy thì ông ta mới có cơ hội sống sót!

Nhưng, 3 người Hạng Dụ, Tưởng Thành Chí và Tôn Nhạc Uyển chỉ liếc mắt nghi hoặc nhìn nhau, lắc lắc đầu.

Xem ra đêm qua 3 người họ trải qua rất yên bình. Khí lạnh gì, bóng đen gì, bọn họ một cái cũng không cảm nhận được.

Nếu nói bọn họ ngủ say như chết cũng không đúng, Hạng Dụ là người chơi cũ đã trải qua nhiều phó bản, lại có sự tồn tại của Tiết Yển ở đây, nên trong lòng anh ta vẫn luôn cảnh giác, chắc chắn không có khả năng anh ta ngủ say như chết.

Còn Tôn Nhạc Uyển và Tưởng Thành Chí, hai người đột nhiên bị kéo vào thế giới vô hạn, thì làm sao có thể ngủ yên vào ngày đầu tiên được, cả đêm không biết đã lăn qua lộn lại mất ngủ mất bao lâu.

Nhưng dù là như vậy, bọn họ cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì.

Ánh mắt Hà Bân Bân lập tức tràn ngập tuyệt vọng.

…… Cho nên, ông ta chính là người bị quỷ lựa chọn, sắp trở thành người chết đầu tiên sao?!

Không không không, đây không phải là sự thật, nhất định phải có cách, nhất định phải có cách nào đó!

“Hạng ca, Hạng ca xin anh hãy cứu tôi! Vừa mới rồi anh có thể cứu tôi, thì nhất định cũng có thể giúp tôi tránh được quỷ đúng không? Chỉ cần anh muốn cái gì cũng được, tôi có đều sẽ cho anh! Qua cửa phó bản có thể nhận được tích phân gì đó, tôi đều cho anh, tất cả đều cho! Đúng rồi còn có đạo cụ, cho dù tôi tìm được đạo cụ gì, chỉ cần Hạng ca muốn, tôi đều cho anh! Hạng ca anh nhất định phải cứu tôi!”

Hạng Dụ bị van xin như vậy, trong lòng cảm thấy rất phiền: “Bình tĩnh, đừng vội. Theo quy tắc của những phó bản mà tôi từng trải qua, loại chuyện này con quỷ nào cũng giống nhau, mỗi lần chỉ tìm một mục tiêu, tối nay ông đừng ngủ sớm, đến lúc đó……”

Hạng Dụ nói chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

Tiết Yển vẫn đang lắng nghe nãy giờ, nhấc tay: “Hình như hôm qua tôi cũng thấy con quỷ kia.”

Những người còn lại: “……?”

“Từ từ.” Hạng Dụ hoài nghi nhìn Tiết Yển, “Cậu có ý gì?”

“Chính là ý đó đó, trước đó tôi không chắc lắm, nên không vội nói ra. Giờ nghe hết mọi chuyện, tôi cảm thấy chắc chắn khoảng tám chín phần.” Tiết Yển khẳng định gật gật đầu, “Tôi cũng không biết con quỷ tôi gặp được kia với con của Hà ca có phải cùng một con không.”

Lời này, khiến Hà Bân Bân ngây ngốc.

Ông ta nhìn Hạng Dụ, lại nhìn Tiết Yển, không biết có phải mình đã gây ra chuyện gì hay tạo ra xung đột gì hay không. Vậy, vậy ông ta có nên khóc tiếp hay không đây?

“……” Hạng Dụ nhìn Tiết Yển, ánh mắt lóe lên, giọng nói cũng mang theo chút khó lường, “Người anh em, chúng ta có thể đi vào cùng một phó bản đều là duyên phận, đều có mục đích riêng, tôi không cần cậu phải thành thật thẳng thắn với tôi, chỉ cần cậu không cố tình gây rối thôi, được chứ?”

Nếu có thể, Hạng Dụ cũng không định nói thẳng ra như vậy, khiến đối phương biết được mình đã đoán được thân phận của cậu ta. Chỉ là bây giờ người này lại đưa ra thông tin khiến người khác mơ hồ, không đoán ra được rốt cuộc cậu ta đang nói thật hay giả.

Nếu cậu ta thật sự gặp được quỷ bóng đen kia, vậy tại sao cậu ta lại không bị xuất hiện bất kỳ dấu hiệu nào giống Hà Bân Bân chứ? Dù là trên cơ thể hay tinh thần, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu hiệu từng bị tấn công nào.

Nhưng người này có thể là người chơi lâu năm lén tới phó bản này, trên người hẳn là sẽ có đạo cụ có thể chống lại được. Nếu cậu ta dùng đạo cụ chống cự trước khi bị tấn công, hoặc dùng đạo cụ khôi phục sau khi bị tấn công, thì không ai có thể nhìn ra manh mối.

Nhưng việc một đêm có một người hay hai người gặp quỷ, đối với việc chống cự vào ban đêm như thế nào, làm thế nào để tỉnh lại sau một giấc ngủ mà không đi đời nhà ma là chuyện rất quan trọng, chỉ cần không cẩn thận làm sai sẽ dẫn đến tử vong!

Nên dù Hạng Dụ là người chơi cũ, cũng không dám bảo đảm mình chắc chắn sẽ sống sót an toàn qua cửa.

Tiết Yển nghi hoặc, nghe có chút không hiểu.

Đúng là tiến vào cùng một phó bản là duyên phận, nhưng có mục đích riêng là gì? Chẳng lẽ mỗi người sẽ có một nhiệm vụ khác nhau à? Nhưng mà trước đó không phải trên thẻ nhiệm vụ đều có nhiệm vụ giống nhau sao?

Nhưng nhìn ánh mắt “trong lòng cậu và tôi đều hiểu rõ” kia của Hạng Dụ, Tiết Yển cảm thấy tốt nhất là mình vẫn không nên hỏi thì hơn.

Tiết Yển nghĩ nghĩ, lại nhìn mình và Hạng Dụ, đột nhiên bừng tỉnh, chợt hiểu ra.