Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trở Về Từ Vô Hạn Tôi Trở Thành Học Bá

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên bục giảng, nơi bàn giáo viên có một cô giáo khoảng 40 – 50 tuổi đang ngồi, đeo kính gọng bạc, nhưng dù là ngoại hình hay dáng người thì cô ấy cũng hoàn toàn không phải là giáo viên chủ nhiệm trong trí nhớ của Tiết Yển.

Lúc này, vị giáo viên xa lạ cũng theo âm thanh nhìn về phía Tiết Yển. Đôi mắt sau mắt kính quét nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, lông mày đột nhiên nhíu lại: “Là một học sinh, cậu lại ăn mặc như thế này là sao! Lát nữa thay lại đồng phục, nếu cậu còn để tôi nhìn thấy loại quần áo lố lăng này nữa, thì không riêng gì điểm hạnh kiểm của cậu, cả điểm của tổ của cậu cũng sẽ bị trừ.”

“Được rồi, nhanh ngồi vào chỗ đi. Buổi họp lớp sắp bắt đầu rồi.”

Tiết Yển: “……??”

Cậu há miệng định nói gì đó, thì một nam sinh nhỏ con ngồi dưới lớp bỗng đứng lên vẫy tay với cậu: “Bạn cùng bàn, mau lại ngồi đi, tớ đã lau sạch bàn ghế cho cậu rồi.”

Đúng là bên cạnh nam sinh nhỏ con kia có một chỗ trống, không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng chỗ trống đó đúng là vị trí mà Tiết Yển ngồi từ trước đến nay.

…Đây là đang xảy ra chuyện gì đây?

Tiết Yển bối rối.

Lúc này, ánh mắt của các bạn học và giáo viên trong lớp đều tập trung vào cậu, thấy cậu như không có ý định di chuyển bầu không khí dường như càng lạnh hơn.

Ánh mắt của cậu bạn nhỏ con kia càng ngày càng nôn nóng.

Tiết Yển cũng không cố chấp, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ôm sách trong tay rồi đi về phía chỗ ngồi.

Ánh mắt của giáo viên và các bạn học lập tức thu lại.

Khí lạnh dịu đi.

Tận đến khi Tiết Yển ngồi xuống, cũng không có chuyện gì xảy ra. Cô giáo gõ gõ lên bàn, nhấc một tờ giấy lên: "Tất cả mọi người đã vào lớp, vậy cô sẽ bắt đầu điểm danh."

Vừa nói, cô giáo vừa nhìn theo từng số thứ tự và tên học sinh trên giấy đọc lên.

Những cái tên đó không có một cái tên nào mà Tiết Yển quen thuộc.

Lúc này, dù Tiết Yển có trì độn đến đâu cũng hiểu được có lẽ cậu đã gặp phải chuyện kỳ quái gì rồi. Cậu đặt tập sách trên tay lên bàn, khéo léo điều chỉnh góc độ, tránh để giáo viên phát hiện.

Sau đó cậu tiến lại gần bạn cùng bàn và đập đập đối phương: "Này, chuyện này là sao? Chúng ta xuyên qua rồi à? Còn nữa, đồ tôi mặc rất ngầu mà, sao có thể nói là kỳ dị lố lăng được, đúng không? "

Nhìn cái cách mà bạn cùng bàn chào hỏi mình vừa rồi, cậu chắc chắn người này là "Người trong cuộc".

Tiết Yển đột nhiên ngồi sát lại gần như vậy, cậu bạn cùng bàn nhỏ con lập tức bị giá trị nhan sắc của cậu tập kích đến choáng váng, suýt chút nữa quên mất mình định nói gì: "... Cậu không thấy thẻ nhiệm vụ à?"

Chậc, người mới này dáng dấp cũng quá tốt đi? Chẳng lẽ là minh tinh ở thế giới hiện thực?

Chỉ là hình như trọng tâm hơi lệch, trong tình huống này còn trang phục kì quái cái gì, chuyện đó là chuyện đáng lo ngại lúc này sao?

"Thẻ nhiệm vụ?" Tiết Yển sững sờ, bạn cùng bàn không trả lời câu hỏi liên quan đến quần áo của mình cũng không quan tâm nữa.

Nghe ý tứ của cậu ta thì hẳn là mỗi người đều sẽ có một thẻ nhiệm vụ. Tiết Yển lục tìm khắp người, cuối cùng trên đống sách cùng mình “xuyên không” tìm thấy một tấm thẻ nhìn giống như bưu thϊếp.

Tiết Yển nhớ rõ khi mình nhận sách tuyệt đối không nhận qua món đồ như này, cậu cũng đã lật qua chồng sách vài lần nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó, vậy nó xuất hiện trong chồng sách này từ lúc nào?

Dù có nghi ngờ nhưng Tiết Yển cũng không suy nghĩ thêm, cậu kiểm tra nội dung trên tấm thẻ.

Một mặt của tấm thẻ chỉ có ba chữ to "Thẻ nhiệm vụ", phông chữ màu khói sáng đỏ sẫm trên nền thẻ đen nhánh như ẩn như hiện, toát lên sự thần bí quỷ dị.

Mặt bên kia phong cách lại hoàn toàn trái ngược.

Trên nền thẻ đen nhánh là chữ in đơn giản màu trắng, ghi mấy dòng chữ:

“Mừng bạn đến với trò chơi.”

"Xin hãy sống sót trong bảy ngày."

"Bạn là học sinh lớp 12, hãy nhập vai thật tốt nhé."

"Chúc bạn tham gia trò chơi vui vẻ."

Tiết Yển xem đi xem lại tấm thẻ nhưng vẫn chỉ nhìn thấy mấy dòng này.

"Như này là hết rồi à?"

Tổng cộng có bốn câu, trong đó có hai câu hoàn toàn vô nghĩa.

Tiếc là thẻ nhiệm vụ đúng là chỉ có mấy câu đó mà thôi, mặc cho Tiết Yển có tìm kiếm như thế nào cũng không tìm ra nhiều chữ hơn. Cậu tiện tay nhét tấm thẻ vào trong sách, đang định hỏi thêm thông tin từ bạn cùng bàn thì nghe thấy phía trước vang lên tên mình.

"Số 16, Tiết Yển."

Là giáo viên xa lạ kia đang gọi tên cậu.

Cái này cậu biết!

Tiết Yển lập tức giơ tay, lớn tiếng đáp: "Có!"

Phản ứng nhanh, giọng nói lớn, động tác giơ tay rất chuẩn.

Cô giáo hài lòng gật gật đầu rồi tiếp tục điểm danh người tiếp theo.

"Số 17, Tưởng Thành Chí."

“Có.” Bạn cùng bàn của Tiết Yển nhanh chóng nói.

"Số 18, Hà Bân Bân."

“Có.” Người đàn ông cao gầy ngồi phía sau Tiết Yển giơ tay.

"Số 19, Tôn Nhạc Uyển."

"Có." Là cô gái tóc dài ngồi phía trước Tiết Yển.

"Số 20, Hạng Dụ."

“Có.” Lần này là người đàn ông ngồi phía sau bạn cùng bàn.

Giáo viên vẫn đang tiếp tục điểm danh những người khác, ánh mắt của Tiết Yển cũng không tiếp tục nhìn theo những cái tên đang được điểm danh nữa mà dừng lại ở những người xung quanh cậu.

Vừa rồi cậu còn không để ý, nhưng bây giờ nhìn lại, Tiết Yển mới nhận ra những người này có phong cách khác hẳn với toàn bộ lớp học.

Bạn cùng bàn với cậu và cô gái tóc dài ngồi phía trước còn đỡ, tuổi cũng không lớn, dáng dấp cũng không khác học sinh lớp 12 là bao, có thể giải thích là do họ phát triển tốt. Nhưng những người còn lại, số 18 và số 20, người trước nhìn mặt cũng có thể nhận ra đây là một người đàn ông trung niên, còn người sau, dáng người đó nói là huấn luyện viên thể hình cũng không sai.

Một người như vậy có thể là học sinh sao? ? ?

Những người xung quanh là người mù à?

"Khụ." Bạn cùng bàn Tưởng Thành Chí cũng biết phong cách của hai người này không phù hợp cỡ nào, lúng túng truyền một tờ giấy nhỏ qua.

Tiết Yển khéo léo tránh khỏi tầm mắt của giáo viên, mở tờ giấy ra.

"Phó bản này có 5 người chơi, tình huống cụ thể họp lớp xong sẽ nói. Giờ cậu hãy ngồi nghe cẩn thận, trong buổi họp lớp có thể sẽ có quy tắc trò chơi và manh mối."

Phó bản, người chơi, quy tắc trò chơi, manh mối.

Tiết Yển, người đã đọc qua không ít tiểu thuyết, ngay lập tức hiểu được hoàn cảnh của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »