Chương 3

Sao mình lại xui xẻo vậy chứ!

Tiết Yển rêи ɾỉ.

Cậu biết từ nhỏ mình đã không được may mắn, nhưng chỉ là đi nhận sách thôi mà cũng có thể bị kéo vào thế giới vô hạn, vận khí này cũng không có ai có đi.

Nghĩ đến nội dung trên thẻ nhiệm vụ “sống sót trong bảy ngày”, điều này có nghĩa là trong thời gian này nhất định sẽ có rất nhiều nguy hiểm!

Tiết Yển căng thẳng ló nửa khuôn mặt ra khỏi chồng sách, tròng mắt đảo quanh dò xét toàn bộ lớp học, cố gắng tìm ra những thứ tiềm ẩn nguy hiểm.

"Bốp!"

Một vật thể màu trắng bay theo hình vòng cung từ trên trời rơi xuống, đập trúng vào trán cậu.

Là mẩu phấn bay ra từ tay giáo viên trên bục giảng, cô ấy đã điểm danh xong. Mẩu phấn đập trúng mục tiêu, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, rồi mất lực rơi xuống trên bàn của Tiết Yển, từ từ lăn vào góc đống sách.

Tiết Yển không kịp phòng bị, "Au" một tiếng, che đầu, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt của giáo viên.

Cô giáo: “Đứng lên.”

Nở một nụ cười lấy lòng.jpg

Tiết Yển: "...Dạ cô."

Ngoan ngoãn đứng dậy.

Trò chơi chỉ mới bắt đầu có mấy phút, cậu đã trúng đạn 2 lần rồi. Một lần nữa trở thành tâm điểm của cả lớp, những học sinh khác không biết là người hay là ma, ánh mắt vẫn luôn tối đen như mực, còn bốn người cũng là người chơi kia thì ánh mắt phức tạp hơn nhiều.

Bạn cùng bàn có chút lo lắng.

Người chơi nữ số 19 cau mày.

Trong ánh mắt của người đàn ông trung niên số 18 thì tràn đầy sợ hãi, toàn thân còn run rẩy.

Về phần người chơi số 20, vẻ mặt nhìn Tiết Yển như đang nhìn bia đỡ đạn, đầy mỉa mai và giễu cợt.

Chẳng qua, đây không phải là điều mà Tiết Yển quan tâm lúc này, cậu nhìn giáo viên, nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, định dùng giá trị nhan sắc mê hoặc đối phương.

Rõ ràng là, cậu đã thành công.

Giáo viên nhìn nhìn Tiết Yển: “Dù không phải thời gian học chính thức, thì cũng không được ở phía dưới làm việc riêng, lén lén lút lút, không phải nghịch điện thoại thì cũng là đọc truyện ngoài giờ học. Tôi đứng trên bục giảng nhưng vẫn có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của các em đấy, bắt đầu từ ngày mai, những thứ không liên quan đến lớp học không được phép mang vào lớp."

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Tiết Yển: "..."

Nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của mình, hình như rất giống cái cách mà mình lén lút quan sát xung quanh trước khi nghịch điện thoại trong lớp.

Khụ.

Sau khi ngồi xuống, Tiết Yển ngồi thẳng lưng, khoanh tay lên bàn, mắt nhìn thẳng lên bục giảng, cả người ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nhanh chóng biến thành dáng vẻ của một học sinh ngoan.

Giáo viên cũng thích kiểu học sinh này, có thể thấy rằng cậu ấy đang chăm chú lắng nghe giảng. Mặc dù vừa rồi cậu có hơi nghịch ngợm một chút, nhưng nếu biết sai, có thể thay đổi thì chính là đứa trẻ ngoan.

Vậy nên, cô giáo thu lại cây bút sắp ghi trừ điểm, cầm một viên phấn mới lên, viết lên bảng tên của mình: Trần Ngữ Cầm.

"Cô tên Trần Ngữ Cầm, các em có thể gọi cô là cô Trần. Bắt đầu từ học kỳ này, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của các em." Cô giáo bắt đầu tự giới thiệu: "Lớp 12 là giai đoạn vô cùng quan trọng, nó sẽ quyết định em..."

Thuần thục rót một bát canh gà lớn vào miệng đám học sinh bên dưới, rót đến mức ánh mắt đám học sinh dần dần kiên định, khí thế nghị lực mãnh liệt, như thể một giây sau họ có thể cầm bút làm cả trăm bài thi!

Đương nhiên, những người chơi đang ngồi ở đây cũng không có tâm tình nghe loại chuyện này, từng khuôn mặt không giấu được sự buồn chán.

Chỉ có Tiết Yển ngồi nghe thích thú say sưa, thỉnh thoảng còn ghi chép vào vở.

Cuối cùng, bạn cùng bàn Tưởng Thành Chí cũng không thể kìm nén được sự tò mò, nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn qua.

Sau khi nhìn rõ trên giấy viết gì, Tưởng Thành Chí: "...?"

Sao lại có người có thể nghiêm túc ghi lại mấy lời canh gà này chứ? Người mới này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Nếu không phải lúc này thật sự không thích hợp để nói chuyện, thì nhất định Tưởng Thành Chí đã không nhịn được hỏi vài câu.

Món canh gà của cô Trần cũng không hầm quá lâu, rất nhanh cô ấy đã nói sang những điều mà người chơi quan tâm.

“Cô mới tiếp nhận lớp các em, dù có biết trước tình hình lớp học từ giáo viên chủ nhiệm cũ của các em, nhưng về mức độ nắm vững kiến

thức của các em cô vẫn không rõ lắm. Vậy nên một tuần sau, cô sẽ cho lớp làm bài thi thử, hi vọng trong tuần trước khi thi này, cả lớp sẽ cố gắng chú ý nghe giảng.”

Từ khóa "một tuần sau".

Lúc này, người chơi đều hiểu vì sao trên thẻ nhiệm vụ lại ghi là "sống sót trong bảy ngày", xem ra mối nguy lớn nhất lần này chính là "bài thi thử" này.

Tiết Yển cũng nhận ra điều này, cậu sờ cằm, suy tư.

Những học sinh khác trong lớp nghe thấy nhanh như vậy đã phải làm bài thi thử lập tức kêu rên.

Nhìn có chút sống động hơn.

Sau đó chính là phần giới thiệu bản thân của các học sinh, tổ chức một vài trò chơi nhỏ để tương tác cho bầu không khí thêm sôi động và ấn tượng hơn. Nếu không phải trong quyển sách trước mặt đang còn kẹp Thẻ nhiệm vụ thì Tiết Yển đã chẳng thể phân biệt được cảnh tượng trước mắt là phó bản vô hạn.

Khi giới thiệu về bản thân, những người chơi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên nói vài câu đơn giản. Ngoại trừ số 20 Hạng Dụ giọng nói bình tĩnh, thì ba người còn lại đều tỏ ra căng thẳng, đặc biệt là người đàn ông trung niên, ông ấy run rẩy đến mức suýt chút nữa làm đổ cả ghế.

Tiết Yển phát hiện ra, vì điều đó nên rất nhiều ánh mắt của “các bạn học” dừng trên người Hà Bân Bân.

Trừ điều đó, không có "người" nào tỏ ra kinh ngạc trước vẻ bề ngoài của những người chơi.

Cậu bắt đầu hiểu ra điều thứ 3 trên thẻ nhiệm vụ.

Hẳn là ngoại trừ trong mắt những người chơi, thì trong mắt "bạn học" bọn họ đều là học sinh lớp 12, vẻ bề ngoài cũng là dáng vẻ của học sinh lớp 12.