Chương 4:

Thời gian họp lớp dần dần trôi qua, khi học sinh và giáo viên ngày càng trở nên quen thuộc hơn, một số cán bộ quản lý lớp cũng dần dần được giáo viên lựa chọn.

Cũng giống như lớp học thật, có giờ học, giờ tự học, sắp xếp trực nhật, chế độ khen thưởng, kỷ luật, v.v.

Và phân tổ cho tất cả học sinh.

Đếm tổng số học sinh trong cả lớp, bao gồm cả những người chơi tổng cộng có 40 người. Giáo viên chia theo mã học sinh, 5 người một tổ, tổng cộng chia thành tám tổ.

Không biết là trùng hợp hay do phó bản sắp đặt. Từ số 16 Tiết Yển đến số 20 của Hạng Dụ vừa vặn tạo thành một tổ.

Năm người trao đổi ánh mắt, di chuyển vị trí theo sự sắp xếp của cô Trần, giống như các tổ khác ngồi thành vòng đối mặt vào nhau.

"Cho các em 10 phút làm quen, đồng thời chọn ra một tổ trưởng lên báo cáo cho cô." Cô Trần nói xong liền ngồi xuống chiếc ghế phía sau bục giảng.

Toàn bộ lớp học lập tức trở nên huyên náo, đầy âm thanh nói chuyện ầm ĩ.

Thời gian có thể tự do nói chuyện chỉ có 10 phút, trong lòng những người chơi đều chất chứa một đống vấn đề lớn, nên khi có cơ hội này lập tức tranh giành nhau đặt câu hỏi.

Mấy người vừa há miệng còn chưa kịp lên tiếng, Hạng Dụ đã gõ lên bàn một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Muốn qua cửa thì im miệng cho tôi."

Cả đám người im lặng.

Hạng Dụ tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta đã không còn ở thế giới thực nữa, điều này chắc hẳn không cần tôi phải giải thích thêm. Thế giới này cũng không an toàn như bây giờ mấy người thấy, bên trong nó lúc nào cũng chứa đầy nguy hiểm có thể khiến người ta tử vong bất cứ lúc nào. Bốn người đều là người mới, nếu muốn sống sót, thì tốt nhất là tất cả phải nghe theo sắp xếp của tôi."

Nói xong, Hạng Dụ nhấn mạnh nhìn Tiết Yển.

"Nếu ai đó tự nhận mình là người thông minh, làm mất mạng của mình thì cũng đừng trách tôi."

Tiết Yển gãi gãi đầu biết anh ta đang nói mình.

"...Nghe ý của anh, thì anh không phải người chơi mới à?" Tôn Nhạc Uyển, cô gái duy nhất trong số những người chơi, nhanh chóng nắm được trọng điểm, "Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Tôi đã học năm 2 đại học rồi, vừa tan học về đến phòng ngủ đã xuất hiện ở đây, chớp mắt đã đến trước cửa, còn có người bảo tôi tranh thủ thời gian nhanh đi vào, đừng cản đường."

Đột nhiên chuyển đến một địa điểm khác, đầu óc Tôn Nhạc Uyển đều mông lung, bất giác làm theo lời người kia nói, mơ mơ màng màng liền bước vào.

Còn ngồi sai chỗ, bị người ta đuổi đi mới tìm được chỗ của mình.

"Tôi cũng vậy, đang đi làm, lúc đi vệ sinh thì bất ngờ xuất hiện ở đây!" cả khuôn mặt Hà Bân Bân đầy lo lắng nói: "Chỗ này có thể quay lại không đây? Tôi không muốn chơi trò chơi gì cả! Xin anh hãy để tôi đi!"

Vừa nói, Hà Bân Bân đã thuận tay tóm lấy tay áo Hạng Dụ, định quỳ xuống.

Hạng Dụ túm lấy ông ta, không nhịn được gầm nhẹ: "Ông mẹ nó khóc đi, chỉ biết khóc khóc khóc, cũng không phải tôi bắt ông tới đây. Không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi xuống nghe lời, còn nếu muốn chết thì tôi thành toàn cho ông, cả cái phòng này, ngoại trừ chúng ta còn lại tất cả đều có thể là quỷ gϊếŧ người!"

Quỷ!

Lời này vừa nói ra, toàn thân Hà Bân Bân lập tức cứng đờ.

Không chỉ ông ta, mà cả vẻ mặt của Tôn Nhạc Uyển và Tưởng Thành Chí cũng không khá hơn là bao, trong mắt họ tràn đầy sợ hãi, thậm chí khi nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi xung quanh cũng không dám nghiêng mắt liếc nhìn như trước kia.

Trừ Tiết Yển.

Tiết Yển, người đã đọc nhiều tiểu thuyết đến mức khi phát hiện đây là thế giới vô hạn đã bắt đầu suy đoán nhưng "giáo viên” và “bạn học" này rốt cuôc là những thứ gì. Là những NPC thuần túy phục vụ cho cốt truyện? Hay là người của một thế giới khác?

Tất nhiên, cậu cũng từng suy đoán không biết có phải là quỷ không?

Nhưng, Tiết Yển chỉ cho rằng một số nhân vật quan trọng có thể là quỷ, không ngờ cả lớp học đều là quỷ.

Ánh mắt của cậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía những người bạn học kia.

Đã sớm cảm thấy người mới số 16 có lẽ sẽ không nghe theo chỉ huy của mình, nên dù Hạng Dụ rất không muốn quản cậu, nhưng giờ phút này, khi anh ta nhìn thấy nét mặt của cậu, vẫn không nhịn được nói một câu: “Cậu đang định làm gì vậy? Những con quỷ này bây giờ trông bình thường, nhưng nếu cậu không chú ý sẽ lộ ra quỷ khí muốn mạng cậu, đừng làm những chuyện khiến người khác chú ý nữa."

Tiết Yển thu lại ánh mắt nói: "Em cũng không muốn làm cái gì. Chỉ có chút thương xót.”

“Thương xót?” Lúc này những người khác đều quên mất sợ hãi, hiếu kì nhìn cậu.

Tiết Yển thở dài bày tỏ: “Đúng vậy, không nghĩ tới khi người ta chết quá sớm, biến thành quỷ rồi còn phải tiếp tục học tập, thật sự quá thảm rồi."

Giọng nói thực sự trần đầy sự thương tiếc (may mắn) và thương hại (vui mừng khi người khác gặp xui xẻo).

Người chơi: "..."

Mạch não của thằng nhóc này không bình thường! Người bình thường sẽ chú ý đến điều này à? Không phải là nên lo nghĩ xem bị nhiều quỷ như vậy bao vây ở chỗ này nguy hiểm đến mức nào sao?

Hạng Dụ cũng:”…”

Anh ta không nên lắm miệng nói một câu như vậy, cũng không còn muốn để ý đến thằng nhóc này nữa.

Hạng Dụ nói sang chuyện khác: “Bên trên thẻ nhiệm vụ của chúng ta có 2 nhiệm vụ, mặc dù nhìn đơn giản, nhưng nếu thật sự muốn qua cửa thì cũng không dễ. Chẳng qua đây là cửa tân thủ, phó bản còn cho các người một người chơi dày dặn kinh nghiệm như tôi, nên nhìn chung sẽ không có vấn đề gì lớn.”

“Giờ tôi sắp xếp một chút.”