Chương 13: Thượng Bất Chính Hạ Tất Loạn

Bạch Đào và Cố Tranh cảm thán, “Thật sự là mở rộng tầm mắt, trên đời này loại người nào cũng có.”

Cố Tranh cũng không nói nên lời.

Em gái Bạch Vân đang ở trong sân, vừa hay nhìn thấy anh chị ba mình đến, vội vàng chạy vào phòng kêu to, “Cha, mẹ, hai người mau đến, chị ba và anh ba về này.”

Bạch Chi và Bạch Tú biết hôm nay em gái về nhà lại mặt cũng cố ý về nhà.

Ông bà Bạch từ trong phòng đi ra.

“A Ba đã trở lại, con rể cũng tới.” Ông Bạch mời người vào nhà.

Đúng rồi, Bạch Đào là tên bên ngoài của nguyên chủ, trong nhà mọi người đều gọi cô là A Ba.

Chị cả kêu A Đại.

Chị hai kêu A Hai.

Em gái nhỏ là A Bốn.

“...”

Con gái gả ra ngoài khi về nhà là khách. Bạch Đào cùng các chị em đến phòng bên cạnh nói chuyện.

Bạch Đào nhìn hai bé con đáng yêu bên cạnh chị hai Bạch Tú, bước tới trêu chọc bọn chúng, lấy một nắm kẹo trong túi ra nói, “kêu dì đi, dì cho ăn kẹo.”

“Dì.”

“Dì.”

Bạch Đào xoa đầu bọn nhóc, “Ngoan, ăn đi.”

Cô ngiêng đầu hỏi Bạch Chi, “Chị cả, sao chị không đưa cháu gái tới?”

Bạch Chi có hai cô con gái nhưng không có ở đây.

Bạch Chi mím môi, “Để hôm khác chị mang bọn nó qua.”

Bạch Đào gật đầu, chị cả năm nay khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cả ngày làm ruộng, phơi nắng phơi gió nên nhìn vẻ ngoài so với tuổi thật già hơn rất nhiều, người cũng rất gầy.

Bạch Đào và Bạch Vân đều là cùng chị cả và chị hai lớn lên, cha mẹ mỗi ngày đều bận rộn nên mấy chị em họ phải chăm sóc, nương tựa lẫn nhau.

Bạch Chi lo lắng nhìn Bạch Đào, do dự một chút cũng hỏi: “A Ba, em rể đối với em như thế nào? Có đánh em không?”

Đừng nói em gái, ngay cả cô nhìn thấy em rể cũng có chút sợ hãi.



Bạch Đào sửng sốt một chút sau đó phản ứng lại, cô che miệng cười. Chị cả vậy mà hỏi Cố Tranh có đánh cô không, hình như chị cả hiểu lầm gì đó rồi.

“Chị cả, chị yên tâm đi, Cố Tranh không đánh người đâu. Trước kia anh ấy bị thương nên trên mặt có sẹo, nhìn dọa người vậy thôi chứ thật ra anh ấy rất tốt. Anh ấy còn rất siêng năng, mọi việc trong nhà từ giặt quần áo, chẻ cũi, quét rác, nấu nước đều là một tay anh ấy làm. Anh ấy còn nói chỉ cần có anh ấy ở nhà thì em không cần làm gì cả, mọi việc đều giao cho anh ấy.”

Bạch Chi nghe vậy mới an tâm, ngượng ngùng cười, cũng không thể trách cô, đều do lời đồn bên ngoài rất dọa người.

“Là do em rể thương em, em cũng phải thương hắn biết không? Ở nhà cũng nên phụ giúp hắn, vợ chồng hòa thuận mới hạnh phúc, vợ đẹp chồng xấu càng phải biết thương nhau.”

Bạch Đào nghe chị nói vậy có chút không đồng tình, “Chị cả, Cố Tranh nhà em không xấu, em thấy anh ấy chẳng xấu chút nào.”

“Em xem, chị chỉ mới nói em rể một chút em đã bảo vệ hắn, được rồi được rồi, Cố Tranh của em không xấu, được chưa?”

“Vốn dĩ chính là vậy mà.”

Bạch Đào nói xong liền nhìn quanh một vòng, “Em trai đâu rồi?”

Đến tận bây giờ cô còn chưa gặp mặt em trai. Em trai cô bởi vì là con trai duy nhất trong nhà nên bình thường rất được bố mẹ cưng chiều, có thể nói là thương yêu hết mực.

Bà Bạch vừa hay đi tới, nghe cô nói thế liền cười nói: “Con gái thật có tâm, còn biết nhớ thương em trai. Em trai con chạy ra ngoài chơi rồi, đến bữa tối* sẽ về, khỏi nói nó thông minh bao nhiêu.”

*Bữa tối ở đây là ‘bữa cơm tối’ không phải ‘tối khuya’

Bạch Đào cười khẩy, chỉ mới như vậy đã khen là thông minh? Chỉ cần không phải kẻ ngốc, khi đói bụng đều biết chạy về nhà. Quả nhiên bà Bạch đối với Bạch Điền Sinh cưng chiều mù quáng.

“Em trai không cần đi học sao? Giờ này rồi hẳn là em ấy nên ở trường đi học a? Mẹ không quản em nó sao?”

“Này, con bé kia, mày vừa trở về đã hỏi chuyện em trai, tao còn nghĩ mày lâu ngày không gặp nên nhớ nhung em trai đấy! Em trai mày không thích đi học, nó không ngồi yên được. Hơn nữa đi học có cái gì tốt, mày không thấy con trai nhà họ Lý được cho đi học, lớn lên đến thành phố lớn học tập, kết quả thế nào, không phải vẫn là làm ruộng như chúng ta sao? Đi học thì được tích sự gì?” Bà Bạch oán trách nói.

Bà Bạch liếc nhìn Bạch Đào, sắc mặt không tốt nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày con gái về nhà lại mặt nên nói: “Con gái, em trai con còn nhỏ, cứ để nó vui chơi, đợi sau này mẹ sẽ để cha con quản nó.”

Ngoài miệng bà ta nói như vậy nhưng trong lòng không nghĩ vậy, một chút cũng không muốn để chồng quản con trai.

Bạch Đào chớp mắt, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói: “Mẹ, con nói vậy chỉ vì muốn tốt cho mẹ thôi, bọn con là con gái, sau này đều phải gả ra ngoài, về sau chỉ có em trai ở bên cạnh mẹ thôi.”

Nói xong lại nói đến chuyện vừa rồi gặp ở đầu ngõ.

“Mẹ, mẹ không biết vừa rồi lúc con và Cố Tranh đến đây, nghe thấy phía trước ồn ào, mơ hồ còn có thanh âm cầu xin tha thứ nên bọn con đã đi qua. Không ngờ còn gặp thím tám và vài người trong thôn cũng ở đó. Mẹ biết không, mẹ Lại Phúc bị hắn đè trên mặt đất đánh bầm dập, hắn xuống tay rất ác, đánh đập mẹ hắn không thương tiếc. Hình như hắn vòi tiền mẹ hắn, mẹ hắn nói không có tiền liền bị hắn đánh thành như vậy.

Haizz...Mẹ, người nói xem, nuôi con vì cái gì, không dám ăn không dám mặc, cố gắng nuôi lớn đứa con trai, đến già cũng không yên ổn, hắn đòi tiền không cho liền bị đánh. Có một đứa con trai như vậy để làm gì?

Mẹ Lại Phúc nếu đối xử tốt với con gái có lẽ già rồi còn có thể dựa vào con gái, giờ thì hay rồi, con gái bị bà ta hại thảm như vậy cũng đừng nghĩ đến nữa, đến nhìn mặt bà ta cô ấy cũng không muốn nhìn.

Lại nói, nhà họ Phúc thượng bất chính hạ tắc loạn, con và Cố Tranh đến giúp đỡ, suýt nữa bị mẹ Lại Phúc tống tiền, chuyện này đã truyền ra ngoài, về sau cũng không ai dám quản chuyện nhà họ nữa.

Mẹ Lại Phúc bị đánh, cầu xin tha thứ nhìn rất đáng thương, dù sao cũng không còn trẻ, bị con trai đánh thành như vậy ai nhìn cũng không đành lòng. Thế nhưng nhớ tới thái độ của bà ta liền khiến cho người khác hận đến nghiến răng.”

Bạch Điền Sinh sau khi lớn lên tuy rằng không đánh người nhưng cũng bị ông bà Bạch nuông chiều thành phế vật, ở nhà hành hạ ông bà Bạch, hơn nữa vật họp theo loài, người vợ hắn cưới về cũng cùng một cái đức hạnh. Hai ông bà đến lúc già sống không yên ổn.



...

Nhà họ Bạch và nhà họ Lại cách không xa, bà Bạch cũng thường xuyên thấy qua cảnh đó, hừ nhẹ một tiếng, “Bị bà ta tống tiền một lần rồi, sau này thấy vậy thì đừng xen vào. Mẹ Lại Phúc khi còn trẻ cũng không phải người tốt, bà ta gian xảo vô lý, ai dính líu đến bà ta cũng không có kết quả tốt. Nhà bọn họ hai ngày đánh một trận nhẹ, ba ngày đánh một trận nặng, tất cả mọi người ở đây đều đã quen rồi.

Lại phúc làm lụng quanh năm suốt tháng cũng không được mấy đồng, còn chẳng bằng nữ nhân. Mẹ nó không còn trẻ, cả nhà bà ta dựa vào vợ Lại Phúc nuôi sống, có thể no bụng đã là quá tốt rồi. Bà ta không có tiền, dù có bị đánh chết cũng không lấy ra được đồng nào, bằng không bao nhiêu tiền cũng không đủ cho con trai đánh bạc.”

Mấy chị em nhà họ Bạch cũng biết Lại Phúc, chỉ là trước kia hắn không như vậy, vài năm gần đây mới trở thành như vậy.

“Sao có thể để Lại Phúc tùy ý đánh mẹ hắn? Người trong thôn không có ai quản sao?” Bạch Chi nói.

Bà Bạch thở dài, “Ai đến quản? Quản làm sao? Chẳng có ai dám quản cả, lúc đầu người trong thôn cũng thấy mẹ Lại Phúc đáng thương, liền gọi người có bối phận lớn như trưởng bối trong nhà cùng trưởng thôn đến dạy bảo Lại Phúc. Kết quả bà ta mặc kệ, gây sự với người ta, mắng chửi người ta xen vào việc của người khác. Không những vậy còn đòi người ta hai cân bột ngô, từ đó về sau không có ai dám đến quản chuyện nhà bọn họ, đúng là làm ơn mắc oán.

Lại Phúc thấy không ai đến quản liền làm càn, xuống tay ngày càng ác độc hơn, đánh người có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, đến hiện tại thì như cơm bữa.”

Mấy chị em nhà họ Bạch nghe xong đều rất tức giận.

Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, ai cũng không quản được.

Nói trắng ra đều là mẹ Lại Phúc tự mình tìm, quá mù quáng cũng từ khôn khéo biến thành ngu ngốc.

Bà Bạch cũng không biết tại sao con gái mình lại quan tâm chuyện nhà người khác, thế nhưng cũng chẳng có việc gì, cứ coi như cùng các con tâm sự, liền nói:

“Mẹ Lại Phúc gả đi nhiều năm không có tin vui, tìm thầy thuốc khắp nơi cuối cùng cũng có thai, thật vất vả mới có được một đứa con, liền đặt cho hắn một chữ Phúc.”

Ai biết khi lớn lên hắn càng ngày càng hỗn xược, dần dần mọi người không gọi hắn là Lai Phúc nữa, đổi thành gọi Lại Phúc.

Sau đó bà ta lại có thêm một đứa con gái. Thế nhưng bà ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, khó tránh khỏi nuông chiều, kết quả dưỡng thành bộ dáng như hiện tại, nói đi nói lại đều là số mệnh thôi.”

“Chậc chậc...Từ xưa đến nay mẹ nuông chiều con đều dưỡng con thành phế vật.” Bạch Đào thở dài một tiếng, cố ý nói.

Một tiếng thở dài này không hiểu sao lại chạm vào lòng bà Bạch. Cả người bà Bạch run lên, không hiểu sao lại nghĩ đến Bạch Điền Sinh.

Sao lúc này lại nghĩ đến con trai bảo bối chứ?

Bà ta cũng không hiểu sao liền không muốn nghĩ đến nữa.

Sẽ không đâu, con trai bà là người tốt, là người có phúc lớn, tiền đồ rộng mở, hơn nữa còn hiếu thuận. Chắc chắn nó sẽ không giống Lại Phúc, Lại Phúc biến thành như vậy đều là vì mẹ hắn dạy bảo không tốt, di truyền thói xấu của bà ta, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Bốn đứa con gái của bà đều xinh đẹp hiếu thuận, bất kể như nào con trai cũng có bốn chị gái của nó giúp đỡ, chắc chắn sẽ là người không tệ. Bà Bạch tự an ủi chính mình.

Bạch Đào rũ mắt xuống, đôi mi khẽ run.

Bà Bạch nghe lọt tai bao nhiêu không quan trọng, hôm nay đã chút hoài nghi, bà Bạch chắc chắn sẽ chú ý con trai nhiều hơn một chút.

Bà Bạch muốn trông cậy vào con trai khi về già, còn mù quáng tin tưởng về sau con trai mình tiền đồ rộng mở, mơ tưởng về sau dựa vào con trai hưởng phúc.