Chương 16: Trọng Nam Khinh Nữ

Bà nghĩ lại, nếu về sau không trông cậy vào con trai được thì phải dựa vào con gái. Lời từ chối bà không nói ra nhưng ngữ khí cũng không tốt, nói:

“Con gái quả thật là hướng ngoại, người ta đều nói con gái gả ra ngoài sẽ không còn là người nhà mẹ đẻ nữa, là người của nhà chồng. Con xem, đồ vật này nọ cũng nghĩ đem từ nhà mẹ đẻ về nhà chồng rồi.”

Bạch Đào không thèm nghe bà ta lải nhải, “Mẹ, sao con lại không phải người nhà mẹ đẻ? Khi con kết hôn mẹ cũng đã đòi sính lễ của nhà chồng, nói khó nghe chính là mẹ đem gả bán con gái. Con ở nhà họ Cố, tất cả đồ dùng, nhà cửa đều của nhà họ, của hồi môn của con chẳng qua chỉ có một cái bọc nhỏ, trong đó cũng chỉ là vài bộ quần áo cũ của con.

Con nhớ kỹ mẹ nuôi lớn con không dễ dàng, mặc dù trong lòng con khó chịu nhưng con cũng chưa nói cái gì. Hôm nay lại mặt, con cùng con rể mẹ cũng rất tận tâm chuẩn bị còn gì.”

Nếu là bình thường nhà trai sẽ đưa tám đồng tiền đặt cọc, xem như hai bên đã định, ngày kết hôn cho thêm tám đồng làm sính lễ, tám đồng tiền đãi tiệc. Ngoài ra nhà trai sẽ cho con dâu thêm bốn đồng mua bốn bộ quần áo xuân, hạ, thu, đông.

Của hồi môn của nhà gái bình thường là hai cái chăn, một cái bàn, hai cái hộp gỗ, một bàn trang điểm, một cái kệ để chậu rửa mặt, thêm một vài cái khăn mặt, xà phòng và đồ vật linh tinh.

Người ta thường nói lấy chồng thập niên bảy mươi có ba việc trọng đại, nhưng đây là thôn nhỏ trên núi xa xôi, mọi mặt đều rất lạc hậu. Chưa từng nghe nói có nhà nào thật sự chuẩn bị đầy đủ của hồi môn, ngoại trừ không có tiền thì phiếu cũng không đủ.

Ngày trước có một nhà có điều kiện trong thôn, nhà đó có nhiều con trai, làm việc, kiếm tiền nhiều. Tổng cộng nhà đó có năm người con trai nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất. Lúc con gái nhà đó kết hôn, của hồi môn là một cái máy may, chuyện này đã được truyền đi rất xa, mặc dù thời gian đã qua lâu nhưng hiện tại vẫn có rất nhiều người hâm mộ...

Bà Bạch tự biết mình đuối lý, thoái chí vài phần, nhưng ở trước mặt con gái cũng không thể để lộ ra cái gì, nếu không về sau càng không quản được con gái chứ đừng nói khiến cho con gái hiếu kính bà.

“Được rồi, được rồi, mẹ biết con giận mẹ nhưng dù sao mẹ cũng không làm sai. Mẹ thật vất vả mới nuôi lớn một đứa con gái, mẹ đòi sính lễ thì có làm sao, dù sao con gái lớn rồi cũng phải gả đi nhưng tiền ăn uống, sinh hoạt trong nhà, tiền cho em gái, em trai con đi học rất nhiều. Em trai con năm nay cũng đã mười một tuổi, vài năm nữa cũng phải hỏi vợ cho nó, cha con cũng lớn tuổi rồi, đến lúc không thể đi làm nữa thì làm sao hỏi vợ cho em trai con, không tiết kiệm chút tiền thì làm sao được.

Lại nói nhà chồng càng cho nhiều sính lễ thì thể hiện rằng họ rất xem trọng con. Nhà chồng con có nhiều anh em, nếu không nhân cơ hội đòi nhiều tiền một chút thì về sau cũng không còn cơ hội nữa.”

“Mẹ, nếu mẹ thật sự nghĩ như vậy thì con cũng không còn gì để nói nữa, chỉ mong buổi tối mẹ ngủ sẽ không gặp ác mộng.” Bạch Đào cười như không cười nhìn bà ta, nghĩ thầm, bà không có lỗi với tôi, mà là có lỗi với con gái thực sự của bà.

Vẻ mặt bà Bạch không nhịn được tức giận, vội vàng quay người đi.

Cố Tranh đang ở bên ngoài nhà bếp, hắn đứng đó do dự không biết mình có nên đi vào không.

Chị cả Bạch Chi dọn dẹp xong, cầm khăn lau đi tới, “Em rể đến tìm A Ba sao? Vậy sao em lại đứng ở đây? A Ba đang ở trong đó mà.”

“Không có chị cả, em là đi tìm anh cả nói chuyện.” Cố Tranh nói xong liền cất bước rời đi.

Bạch Đào thấy chị cả đến, còn mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện nên hỏi: “Lúc nãy chị nói chuyện với ai vậy?”



“Là chồng em, vừa rồi em ấy đứng ở ngoài, chị thắc mắc sao em ấy không đi vào tìm em.” Bạch Chi vừa lấy khăn sạch lau dầu mỡ trên người vừa nói.

Bạch Đào nghe vậy thì sửng sốt, vừa rồi Cố Tranh ở bên ngoài?

Không sao, vừa rồi cô cũng không nói cái gì.

“Vậy để em đi tìm Cố Tranh, chắc là anh ấy tìm em có việc.”

Cô đi đến đại sảnh nhưng không nhìn thấy Cố Tranh, chỉ có ông Bạch ở đây.

Bạch Đào hỏi: “Cha ơi, Cố Tranh đâu rồi?”

“Nó đang nói chuyện với anh rể con ở sân sau.” Ông Bạch đáp.

Sân sau có nuôi hai con lợn, trước kia Bạch Đào và em gái Bạch Vân hay cho ăn. Bây giờ Bạch Đào đã gả đi, ông bà Bạch giao cho hai người Bạch Vân và Bạch Điền Sinh cho ăn. Thế nhưng Bạch Điền Sinh trước giờ chưa động tay vào việc gì, nó nói là đi học còn chạy ra ngoài chơi bời thì khỏi nói cũng biết trọng trách này đều đẩy lên đầu Bạch Vân.

Thức ăn cho lợn thời nay không giống sau này được chế biến từ ngô và đậu nành. Bây giờ chủ yếu là cho lợn ăn đồ ăn thừa và rau lang, rau lang được lợn ăn nhiều nhất, mỗi ngày đều phải cắt rất nhiều rau lang mới đủ cho lợn ăn.

...

Bạch Đào xoay người chuẩn bị rời đi thì bị ông Bạch gọi lại, “A Ba, con trai nhà họ Cố tuy rằng trên mặt có sẹo nhưng là người tốt, hai con phải sống thật hạnh phúc.”

“Dạ, con biết rồi.” Bạch Đào đáp.

Ông Bạch nghe vậy rất vui, mặc dù ở trong lòng ông bốn đứa con gái phân lượng không bằng một đứa con trai nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình, ông cũng hy vọng con gái có cuộc sống tốt.

“Ừm, về sau con có gì khó khăn cứ nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ giúp đỡ con, cuộc sống có thiếu thốn gì cũng có thể nói ra.”

“Con cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tiền.”

Ông Bạch vốn dĩ chỉ muốn nói mấy lời lừa gạt, dù sao lúc nãy lời nói của con gái làm ông rất cảm động. Kết quả, vừa nghe con gái nói lời này thì chút cảm động nháy mắt liền tiêu tán, không khỏi nhăn mặt khóc lóc.

Bạch Đào giật giật khóe miệng, cô chỉ là thuận theo lời nói của ông ta mà thôi.



Hôm nay tuy rằng cô đã thành công ly gián bà Bạch cùng em trai Bạch Điền Sinh nhưng muốn ly gián ông Bạch và con trai thì hơi khó một chút. Tư tưởng trọng nam khinh nữ của ông Bạch đã ăn sâu vào trong máu, không phải chỉ cần nói một hai câu là sẽ khiến ông thay đổi. Bạch Đào biết hôm nay có ly gián nữa cũng không thành công, vẫn nên từ từ hành sự.

Nghĩ vậy, cô cũng không muốn cùng ông Bạch tiếp tục đấu võ mồm, cất bước đi tới sân sau tìm Cố Tranh và anh rể.

...

Vương Quốc Bình trước kia nghĩ em rể rất hung dữ, không ngờ nói chuyện cùng mới thấy hắn rất hiền, ngay lập tức không cảm thấy sợ nữa, hai người trò chuyện đến quên trời đất.

Vương Quốc Bình tính sang năm bắt một con lợn về nuôi, hiện tại hắn không có kinh nghiệm nên muốn nuôi thử một con trước. Chờ sau này có kinh nghiệm rồi thì cũng muốn học theo cha vợ nuôi hai con lợn, một con sẽ giữ lại nhân giống, còn một con chờ đến tết làm thịt, một nửa để ở nhà ăn, nửa còn lại thì bán đi, đổi lấy tiền mua vật dụng trong nhà. Còn phân lợn thì lấy đi bón đất, trồng cây cũng tốt.

Cố Tranh nghe vậy cũng gật đầu, nhà anh cả hắn cũng vậy, cũng nuôi hai con lợn.

Bạch Đào đi tới, lễ phép gọi người. Cô ngửi thấy mùi phân lợn thì hơi nhíu mi, cố nhịn không lấy tay che mũi lại.

Nơi này thối như vậy, hai người lại ở đây nói chuyện, bọn họ không thấy thối sao?

Bạch Đào nhịn không được nhìn Cố Tranh, ừm, trên mặt hắn chẳng có biểu hiện gì, anh rể cũng y như vậy.

Bạch Đào nhìn hai con lợn trong chuồng. Thời này lợn chỉ ăn rau lang, cám và thức ăn thừa nên cũng không béo lắm, nuôi từ đầu năm đến cuối năm cũng chỉ nặng khoảng một trăm hai mươi cân, như vậy đã được coi là béo.

Cố Tranh đề nghị: “Anh rể muốn nuôi lợn thì có thể đi nhà sách tìm xem có sách hướng dẫn nuôi lợn không.”

“Được, anh có thời gian sẽ đi nhà sách tìm xem.” Anh cả rất muốn nuôi lợn nên khi nghe Cố Tranh nói liền gật đầu đồng ý.

Trong hệ thống của Bạch Đào có bán thức ăn cho lợn nhưng hiện tại cô không có lý do gì lấy ra. Cô vừa định nói bọn họ cứ từ từ trò chuyện, cô sẽ không ở lại làm phiền thì chợt nghe Cố Tranh nói:

“Anh rể, chúng ta ra ngoài lại nói chuyện.”

“Cũng được.”

Sau khi ra khỏi đó, Bạch Đào không khỏi hít sâu một hơi rồi thở ra, vừa rồi có bọn họ ở đó cô không dám thở mạnh.

Cố Tranh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Đào lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nhịn không được cười thầm.